Biết được tiền thưởng là do Thứ Nhân tự bỏ tiền túi ra, Chúc Kim Hạ lập gọi điện cho ông ta, mở miệng là gọi “chủ nhiệm Thứ”.
Thứ Nhân bực bội nói: “Thôi đi, cô cứ gọi tôi là sư huynh như trước đây đi.”
“Vậy thì ngại quá, anh là lãnh đạo mà.”
“Lúc cầu xin thì gọi sư huynh, cầu xin xong lại thành lãnh đạo rồi à?”
Chúc Kim Hạ cười, thành tâm gọi một tiếng sư huynh: “Có giấy khen là được rồi, tiền thưởng anh cứ giữ lại đi, vốn dĩ em cũng không phải vì chuyện này mà tìm anh.”
“Tôi biết.” Thứ Nhân cũng cười, một lúc sau mới nói: “Cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của tôi, hay nói cách khác, là lời xin lỗi của tôi.”
Ông ta nói hai chữ công bằng, đặt ở đâu cũng khó, đặc biệt là ở vùng núi.
Năm đó khi trở về quê hương, ông ta cũng chỉ là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, muốn làm nên một cuộc cải cách, kết quả hai mươi năm trôi qua, vị trí của ông ta thì ngày càng cao, nhưng lý tưởng năm xưa lại chìm xuống đáy biển.
“Nói tôi thiếu kiên định cũng được, nói tôi hết hy vọng cũng được, sau đó tôi đã nhập gia tùy tục.”
Cho đến khi nhận được cuộc gọi của cô giáo và bị Chúc Kim Hạ nài nỉ mãi.
Cuối cuộc gọi đó, Thứ Nhân hỏi Chúc Kim Hạ: “Lần này là vì có tôi mềm lòng, vậy lần sau thì sao? Nếu lần sau cô không gặp được một người sư huynh dễ mủi lòng, thì phải làm sao?”
“Em không biết, có lẽ sẽ nghĩ cách khác.” Chúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773519/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.