Khi xe dừng trước cổng trường, tay của Chúc Kim Hạ vẫn được Thời Tự nắm chặt.
Lúc lên xe, tay cô lạnh như băng, nhưng khi xuống xe, tay đã nóng bừng, không chỉ vì thấm đẫm hơi ấm của anh mà còn đổ một lớp mồ hôi mỏng. Dù vậy, cô không nỡ rút ra, và Thời Tự cũng chẳng có ý định buông tay.
Mãi đến khi Viên Phong tắt máy và rút chìa khóa, tiếng nhạc đột ngột im bặt.
Chúc Kim Hạ mới sực tỉnh, vội vàng rút tay ra, động tác bất ngờ đến nỗi thu hút sự chú ý từ phía trước. Động tác mở cửa của Viên Phong dừng giữa chừng, cậu ngoảnh lại nhìn cô và hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Chúc Kim Hạ vừa cười gượng vừa vung tay bảo: “Chân tôi bị tê thôi.”
Viên Phong cau mày: “Chân tê thì vung tay làm gì?”
“…”
Trong trường đã tắt đèn từ lâu, lũ trẻ giờ này đều đã chìm vào giấc ngủ. Ba người băng qua sân trường và cùng đến trước khu nhà giáo viên. Thời Tự thoáng nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Chúc Kim Hạ vài giây, rồi khẽ chào chúc ngủ ngon trước khi lặng lẽ bước vào lối hành lang tối om.
Viên Phong ngáp một cái và nóiL “Thôi, đi ngủ đi.” Vừa bước được vài bước, cậu đã nghe thấy Chúc Kim Hạ nói khẽ: “Đột nhiên nhớ ra có chút việc, tôi phải gặp thầy Hiệu trưởng chút.”
Trên mặt Viên Phong hiện lên sự không tin tưởng rõ ràng. “Gấp lắm sao? Phải gặp ngay đêm nay à?”
“… Cũng không hẳn.”
“Vậy để mai hẵng gặp.”
Bị ánh mắt lom lom như đuốc của Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773529/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.