“Mưa thì cứ mưa đi, tôi còn mong trận mưa này cứ tiếp tục mãi, tốt nhất là mưa đến năm sau, mưa đến tận thế cũng được.”
Nghe thấy câu nói này, trái tim Chúc Kim Hạ chợt thắt lại, cô ngẩng đầu nhìn Thời Tự, gương mặt góc cạnh của anh như được vẽ bằng bút chì trên tờ giấy trắng. Trong phòng tối om, bên ngoài thì mưa gió bão bùng, nhưng anh lại toát ra một vẻ ung dung sáng ngời.
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh quay đầu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười biếng, nhưng đôi mắt lại đen láy, giống như đám mây đen bên ngoài, cuồn cuộn như thể sắp nuốt chửng cả trời đất.
Chúc Kim Hạ không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới dời tầm mắt, khô khan bảo: “Nếu thật sự mưa đến năm sau, trung tâm giáo dục sẽ bị ngập lụt mất.”
“Ngập thì ngập thôi, được nghỉ hưu một cách quang minh chính đại còn gì, vừa hay cũng không cần làm cái chức Hiệu trưởng rách nát này nữa.” Thời Tự nhìn trời, cười cười một cách thờ ơ.
Chúc Kim Hạ chỉ coi như anh đang nói đùa.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Cô nhìn Thời Tự, lại nhìn bản thân, hai con chuột lột vừa bước vào nhà chưa được bao lâu, dưới đất đã tích một vũng nước. Tóc ướt dính vào mặt, quần áo cũng dính chặt vào da thịt, rất khó chịu.
Thời Tự không do dự một chút nào, giơ tay cởi chiếc áo ướt ra, thuận tay treo lên chiếc ghế bên cạnh.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, như cành lá được ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773547/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.