Khi họ rời khỏi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, rạng đông đã ló dạng.
Con đường lúc đi dường như không còn đáng sợ như lúc đến nữa, nỗi sợ hãi của con người đối với những điều chưa biết, thường có thể chiến thắng bằng kinh nghiệm.
Hai người đi một trước một sau, im lặng không nói.
Lúc lên bậc thang, ven đường thỉnh thoảng có cành cây khô nhô ra từ bụi cỏ, Thời Tự rút kinh nghiệm xương máu bởi vì chỗ bị cành cây cào vào vẫn còn hơi đau, anh kịp thời lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Anh đưa tay ra đỡ, Chúc Kim Hạ khựng lại một chút, không đưa tay ra, chỉ nói “Tôi thấy rồi”, sau đó cẩn thận bước qua.
Bàn tay ấy dừng lại giữa không trung một lúc, rồi lại thu về.
Gió núi lại nổi lên, cây cỏ lay động.
Chẳng ai nhắc đến Vệ Thành nữa, như thể cuộc đối thoại vừa rồi chỉ là để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô đối với môi trường xung quanh lúc tắm, qua rồi là quên.
Tiếng nức nở nghẹn ngào ấy cũng giống như một ảo ảnh thoáng qua.
Họ chia tay nhau trước tòa nhà ký túc xá, Chúc Kim Hạ có chút ngại ngùng.
“… Đã giờ này rồi, làm anh mất ngủ.”
Thời Tự đáp ngắn gọn: “Không sao.”
Nhìn vẻ mặt u ám của cô, anh nhếch mép, lại bổ sung một câu: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi bị cô hành hạ.”
Chúc Kim Hạ nghẹn lời, phản bác: “Lần đầu tiên nào?”
“Lần trước trên núi, lúc cô say bí tỉ ấy.”
“…”
Cô phản bác: “Lần đó đâu phải tôi bảo anh lên núi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773572/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.