🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giữa việc “bỏ chạy” và “đi chậm lại”, Minh Tịch chọn đi theo con đường của mình.

 

Cô bước đi thong thả, tâm trí vừa thanh tỉnh lại rối bời.

 

Hình như con trai của giáo sư Lương không đuổi theo cô xuống lầu, cô đã đi qua con đường rợp bóng cây ngô đồng rồi nhưng sau lưng vẫn không có ai đuổi theo. Thậm chí cô còn tự mình đa tình ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng con đường vẫn vắng tanh không một bóng người.

 

Dưới tòa nhà tường đỏ ngói trắng chỉ có một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, logo xe nổi bật, thân xe đen bóng.

 

Cô thực sự coi lời nói tức giận của giáo sư là nghiêm túc...

 

Minh Tịch cúi đầu thở dài, bị đuổi ra ngoài một cách nhục nhã như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút buồn bực.

 

Nhưng ngẫm lại thì từng lời giáo sư Lương nói trong phòng khách cũng không sai. Cô có can đảm đến đây là vì cô tin vào sự công nhận của giáo sư Lương, coi giáo sư Lương như một vị cứu tinh.

 

Trên thực tế, hai năm nay giáo sư Lương đã tận tình giúp đỡ cô trong việc học hành vượt ngoài trách nhiệm của ông ấy, vậy mà cô còn được voi đòi tiên, ảo tưởng giáo sư Lương sẽ sắp xếp công việc cho mình... Là cô đã tự quá coi trọng một sinh viên của Đại học Phát thanh – Truyền hình Trung ương rồi.

 

Mà thôi, người nghèo hành động liều lĩnh còn hơn mơ mộng hão huyền. Ít nhất là cô còn dám ‘hành động’...

 

Minh Tịch tự an ủi mình rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nỗ lực của con người, nếu cách này không hiệu quả thì vẫn còn cách khác.

 

...

 

Trong nhà của giáo sư Lương, Lương Kiến Thành vẫn đang đứng trong phòng khách sửa soạn bản thân, mặc áo khoác và thắt khăn quàng cổ. Làm xong những việc đó, anh còn mang giày rồi buộc dây giày.

 

Đàn ông con trai lại đi bốt ngắn...

 

Giáo sư Lương nhìn mà khó chịu vô cùng. Trước khi Lương Kiến Thành kịp đứng dậy, ông ấy đã nhét chiếc túi nilon màu đen đựng hai gói thuốc lá vào tay anh.

 

Lương Kiến Thành cầm bao thuốc, vẻ mặt bất lực.

 

Hôm nay anh không nên có lòng tốt lặn lội đường xa đến thăm ông già nhà mình. Nếu không đến, anh đã chẳng bị hai bao thuốc lá này chèn ép tới lui, lúc nãy mở cửa còn bị ép tiếp khách.

 

Bây giờ lại bị....

 

Lương Kiến Thành cũng không phải cố ý kéo dài thời gian. Nhiệt độ bên ngoài đang dưới 0 độ, ít nhất cũng phải để anh mặc áo khoác đã chứ. Giáo sư Lương lại không quan tâm mấy chuyện này, ông ấy cứ nhìn hai bao thuốc lá với đống quà trên mặt đất là chỉ muốn nổi giận.

 

“Đem tổ yến đi đi, bố không muốn ăn thứ này.” Giáo sư Lương lại ném một hộp tổ yến khác vào tay con trai Lương Kiến Thành.

 

Còn hộp màu đỏ kia là thứ gì vậy?

 

Bột sô cô la đường nâu? Toàn là thứ gì thế này! Bộ ông ấy đến Nghi Thành ở cữ hả?!

 

Giáo sư Lương ném hộp bột sô cô la đường nâu vào tay Lương Kiến Thành, Lương Kiến Thành khó có thể rút tay ra.

 

“Được rồi, bố mà còn ném thêm mấy món nữa là con đuổi theo người ta không kịp đâu đấy.” Lương Kiến Thành hờ hững nói.

 

Vẻ mặt giáo sư Lương u ám, lại có chút ngượng ngùng.

 

Lương Kiến Thành bất đắc dĩ thở dài, có người bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại mềm yếu, một sinh viên lặn lội đường xa đến thăm nhà, vậy mà ông ấy lại dùng lời lẽ lạnh lùng để đuổi đi.

 

Ngược lại cô sinh ấy kia tuy còn trẻ nhưng lại rất lợi hại. Ông già nhà anh nói lời cay nghiệt như thế, nhưng cô không những không khóc mà còn có thể mỉm cười và bộc lộ suy nghĩ của mình.

 

Lương Kiến Thành lắc đầu, cầm theo túi thuốc lá và hai hộp quà đi xuống lầu.

 

Dưới lầu đã không còn ai!

 

Tuy nhiên, sở dĩ Lương Kiến Thành không vội vã chạy xuống lầu là vì anh biết trong tòa nhà bố anh ở chỉ có một lối ra duy nhất. Anh mang hai hộp quà và thuốc lá vào trong xe, khởi động xe rồi lái về phía trước.

 

Chưa đầy hai phút sau, anh đã nhìn thấy bóng lưng của nữ sinh viên đó. Cô đút hai tay vào túi quần, lững thững đi về phía trước như có điều suy nghĩ, không chú ý nhiều đến mọi thứ xung quanh.

 

Cô họ Minh đúng không nhỉ?

 

Lương Kiến Thành hạ cửa sổ xe xuống, gần như là dừng xe lại, hướng về ven đường hét lớn hai tiếng: “Bạn học, bạn học Minh...”

 

Ơ.

 

Minh Tịch quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy xe, sau đó là người trong xe. Mãi đến khi một khuôn mặt tươi cười ló ra ngoài cửa sổ xe, nửa thản nhiên nửa kinh ngạc, sau đó tất cả lại hóa thành sự thân thiết, cười như thể gặp được quý nhân.

 

“Là sếp Lương à... Chào sếp Lương. Anh định ra ngoài sao?”

 

Cũng khá biết chào hỏi đấy chứ! Lương Kiến Thành khẽ nhướng mày, cười nói: “Đúng vậy, tôi cố ý ra ngoài để đuổi theo cô đây.”

 

Ha, thật sao?

 

Minh Tịch dừng lại, không tiến về phía trước nữa. Người trong xe chắc hẳn đã nhận lệnh của giáo sư mới đuổi theo cô ra ngoài đây mà...

 

Cô cũng không muốn gây khó dễ cho anh, rút tay ra khỏi túi đưa về phía trước.

 

Lương Kiến Thành xuống xe trước, sau đó sải đôi chân dài bước qua chỗ cô.

 

Chàng trai này rất đẹp trai, tính tình cũng tốt, mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng, mang lại cho cô cảm giác rất trực quan và mới mẻ.

 

Minh Tịch liên tục ngẩng cao đầu, chờ đợi Lương Kiến Thành bước tới gần mình.

 

Bây giờ cả hai đều ở bên ngoài, nên có thể cảm nhận được chiều cao của nhau rõ ràng hơn so với lúc ở trong nhà. Anh thực sự cao hơn cô cả một cái đầu. Chắc là do từ nhỏ đã uống sữa nên mới cao được như vậy.

 

Nhưng hình như giáo sư Lương cũng không cao lắm...

 

Trong lòng Minh Tịch đang nhảy nhót điên cuồng, nhưng ngoài mặt lại sóng yên gió lặng.

 

“Anh tìm em có chuyện gì không?” Cô hỏi, mặc dù cô đã biết câu trả lời.

 

Trên cách nói chuyện và làm việc, Lương Kiến Thành là một người thẳng thắn dứt khoát, nhưng không phải là kiểu thiếu lịch sự, mà là do giáo dục gia đình và môi trường công việc tạo nên. Anh rất tôn trọng phụ nữ, bao gồm cả trẻ em và con gái.

 

Những người con gái bẩm sinh đã dễ thương, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người phụ nữ ưu tú.

 

“Tôi đuổi theo em là vì muốn giải thích những lời ông ấy vừa nói trong nhà.” Lương Kiến Thành mở lời, “Lúc nãy ở trong nhà tôi có tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, em trả lời ông ấy rất tốt, cũng không hề làm gì sai với ông ấy. Là ông ấy nói chuyện khó nghe trước. Nhưng ông ấy cũng xuất phát từ ý tốt thôi, em có thể coi ông ấy là người mạnh miệng yếu lòng. Trước giờ ông ấy vẫn luôn như vậy, nói năng thô lỗ kiêu ngạo, đặc biệt là khi ông ấy mất bình tĩnh sẽ nói ra những lời khó có thể chấp nhận được.”

 

 “Ông ấy đối với người nhà cũng vậy.”

 

Minh Tịch mỉm cười lắng nghe. Cô thích nghe Lương Kiến Thành nói. Giọng nói của anh trong trẻo, ngôn từ mạch lạc, giống như mấy nam chính trong phim truyền hình vậy. Ở ngoài đời thực cô chưa từng gặp ai nói chuyện tử tế như thế...

 

“Em biết tính cách của giáo sư Lương. Ông ấy là người có phẩm chất cao quý thực sự.” Minh Tịch giả tạo phụ họa.

 

“Nếu em thực sự nghĩ như vậy thì nên nghe lời ông ấy, mang lễ vật về đi.” Lương Kiến Thành ngắt lời cô, trong lời nói có sự trêu chọc nhưng không hề có chút mỉa mai nào.

 

Nghe vậy, mặt Minh Tịch ửng đỏ, nhưng lại không thể trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình. Cô vẫn luôn cho rằng khiến người ta ‘há miệng mắc quai’ rồi thì sẽ....

 

Lương Kiến Thành cũng không nói nhiều, anh trực tiếp lấy thuốc lá trên xe xuống. Chiếc túi nilon đen ban đầu được bọc trong một chiếc túi giấy dày, anh đưa cho cô chiếc túi giấy đó, mỉm cười nói: “Nếu một giáo viên chỉ giúp đỡ học sinh để đổi lấy quà tặng thì chắc chắn ông ấy không phải là người có phẩm chất cao quý như em vừa nói.”

 

Anh nói đúng trọng tâm vấn đề, khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

 

Minh Tịch ngước mắt nhìn người trước mặt. Trên đời này có đôi khi lời nói mạnh mẽ lại không có sức nặng bằng những lời nói dịu dàng và bình tĩnh. Lời nói của chàng trai trước mặt khiến cô không thể phản bác được.

 

“...Em hiểu rồi.”

 

 Minh Tịch li3m cánh môi khô khốc, cầm lấy túi thuốc rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn nói: “Cảm ơn sếp Lương, lời giải thích của anh khiến em cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu có thể, xin anh cũng nói với giáo sư Lương rằng trong lòng em rất kính trọng ông ấy, vô cùng biết ơn ông ấy. Cho dù là trước khi em tìm đến ông ấy hay là bây giờ.”

 

Minh Tịch nói xong định chào tạm biệt Lương Kiến Thành, nhưng không ngờ... cô lại bị ngăn lại.

 

Lương Kiến Thành nhanh chóng lấy hai hộp quà từ trong xe ra, giống như đã chuẩn bị sẵn cho cô vậy. Minh Tịch nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, cho đến khi hai túi quà thực sự được đưa cho cô.

 

Cô cười ngượng ngùng, bối rối hỏi: “Đây là gì vậy?”

 

Ánh mắt Lương Kiến Thành trong trẻo, nụ cười còn đẹp hơn cả cô: “Em có thể coi đây là món quà thiên niên kỷ mà thầy tặng cho em.”

 

Minh Tịch xua tay từ chối, cô không thể nhận.

 

Lương Kiến Thành mặt không đổi sắc đưa hộp quà cho cô. Anh vô cùng lịch sự, lúc nắm tay cô cũng không hề có ý mạo phạm, chỉ có cảm giác như được quan tâm.

 

Lòng bàn tay của anh cũng cực kỳ ấm áp.

 

Lần này....đến lượt cô ‘há miệng mắc quai’ sao?

 

“Em cũng có thể coi đó là quà xin lỗi của bố tôi. Dù sao lời nói của ông ấy cũng rất khó nghe.” Lương Kiến Thành nói.

 

Nếu tặng quà cũng là một môn học, thì hôm nay Minh Tịch đã học được kỹ năng chân chính. Cách tặng quà kiểu ép người ta phải nhận mà cô học được từ Minh Đức Thành trước đây chỉ là trò trẻ con. Hóa ra nếu thật sự muốn tặng quà cho người ta, cô phải khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, không cách nào từ chối được.

 

“Tôi cũng chúc gia đình em năm mới vui vẻ nhé.” Khi thiên niên kỷ mới đang đến gần, Lương Kiến Thành gửi lời chúc mừng năm mới đầu tiên.

 

Minh Tịch nói theo: “Năm mới vui vẻ...”

 

Cô lại nhìn anh.

 

Lương Kiến Thành đã lên xe, công việc cũng đã giải quyết xong, không cần phải lịch sự chào tạm biệt nữa. Với anh, cô là người mà anh sẽ không bao giờ gặp lại. Còn với cô, anh cũng là người mà cô khó có thể gặp lại lần nữa.

 

Không khí mùa đông khô lạnh theo nhịp thở tràn vào lá phổi có phần yếu ớt của Minh Tịch, theo bốn chữ “Chúc mừng năm mới” thốt ra, dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

 

Cô cũng muốn... sống một cách đàng hoàng.

 

-

 

Minh Tịch hiện đang sống trong căn nhà tồi tàn phía sau chợ rau. Mỗi lần đạp xe từ trường về nhà cô đều đi qua khu chợ nông sản hỗn loạn và lộn xộn nhất ở Nghi Thành. Ngoài bán rau và thịt thì còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày giá sỉ như quần áo, giày dép và tất, thiết bị kim khí...cũng như các loại thuốc kỳ diệu có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, đặc biệt là một số vấn đề của nam giới.

 

Minh Tịch vừa mới chuyển đến, vẫn chưa quen nơi này lắm, hôm nay cô theo đám đông đi dạo một vòng, muốn mua cho mình một bộ đồ lót.

 

Cô tìm đến một cửa hàng, bà chủ nhìn vóc dáng mảnh mai của cô rồi lấy ra một chiếc áo ngực có đệm m út dày, vừa ướm thử vừa nói đùa: “Cái này có thể giúp chị em chúng ta trông đầy đặn hơn đấy.”

 

Minh Tịch muốn sống một cuộc đời kiên cường, chứ không cần phải quá cứng nhắc như vậy. Cô chọn một chiếc rẻ hơn, mặc cả giảm được hai tệ.

 

“Được rồi được rồi, lấy giá này đi.” Bà chủ cửa hàng vừa mất kiên nhẫn vừa khinh thường, gói đồ đạc cho cô vào một chiếc túi đen.

 

Minh Tịch không tức giận mà còn cười với bà chủ: “Cảm ơn chị gái!”

 

Tại sao lại gọi là chị gái? Bà chủ ngượng ngùng xua tay: “Lần sau quay lại nhé.”

 

“Được.” Minh Tịch đạp xe đi mất.

 

Trở về ‘nhà’, căn nhà này vẫn như cũ, đơn sơ và vắng vẻ, cho dù Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị không có ở nhà thì Minh Tịch cũng đã quen rồi.

 

Cô bước vào bếp, định bật bếp nấu bữa tối thì có tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cốc cốc cốc!

 

Minh Tịch dùng chiếc khăn bẩn lau tay rồi đi ra ngoài xem thử. Qua khe cửa sổ, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc được trang điểm đậm đang mỉm cười với mình.

 

“Minh Tịch, mở cửa cho dì nào!”

 

Minh Tịch mở cửa ra, chào hỏi: “....Dì Tần.”

 

Người được gọi là dì Tần đã nhiệt tình nắm lấy tay cô, đau lòng nhìn cô nói: “Lâu rồi không gặp, cháu gầy đi rồi đấy.”

 

Minh Tịch không ư hử gì.

 

“Cháu đang làm gì vậy?” Dì Tần liếc nhìn vào bên trong.

 

“Cháu nấu ăn.”

 

“Đừng nấu ăn nữa. Dì đến đây là định mời cháu sang nhà dì ăn cơm đây.” Dì Tần mỉm cười hiền hậu giống như một người tốt bụng, sau đó kéo cô ra ngoài.

 

Minh Tịch muốn từ chối.

 

Thái độ của dì Tần kiên quyết nhưng lại rất nhiệt tình, bà ấy nói: “Bố mẹ cháu đang ở nhà dì, đồ ăn cũng sắp xong rồi, chúng ta đi thôi.”

 

Minh Tịch có chút hoài nghi.

 

Dì Tần tên đầy đủ là Tần Lệ, là bạn của Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị. Chồng của dì Tần có thể coi là anh em kết nghĩa của Minh Đức Thành thời trẻ. Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị đang gặp khó khăn, bọn họ mời một bữa cơm cũng là chuyện thường tình.

 

Nhà của Tần Lệ nằm trong một khu nhà hình ống cách khu nhà ổ chuột chợ rau hai cây số, là một trong những dự án cải tạo nhà ở công cộng đầu tiên ở Nghi Thành, trước đây là ký túc xá cho nhân viên hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

 

Hành lang của khu ký túc xá lúc nào cũng đông đúc, sau khi đi qua một hành lang dài, Minh Tịch và dì Tần đã đến một căn nhà ở trong góc.

 

Là nhà của bọn họ.

 

Cửa không đóng, dì Tần nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Minh Tịch còn chưa vào phòng mà đã cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt bên trong.

 

“Vào đi.” Dì Tần đẩy cửa ra, không quên kéo cô vào.

 

Minh Tịch lảo đảo bước hai bước, bước chân loạng choạng làm đầu óc cũng chấn động theo. Cô cẩn thận quan sát cảnh tượng bên trong. Nhà của Tần Lệ không nhỏ, bên trong gần như chật kín người, toàn là người xa lạ cô chưa từng gặp qua, người nào cũng ăn mặc khoa trương. Lúc cô bước vào, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào người cô.

 

Cảm giác khó chịu tột độ khiến Minh Tịch đứng chôn chân tại chỗ.

 

Cô không nhìn thấy Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị. Nếu một trong số họ cũng ở đây, cô sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.

 

Nhưng không, bọn họ không có ở đây.

 

“Bố mẹ cháu đâu ạ?”

 

 “Ơ, lúc nãy bọn họ vẫn đang ở đây mà nhỉ! Chắc là đi đâu rồi đấy.” Tần Lệ tùy ý trả lời cô.

 

Minh Tịch muốn rời đi.

 

Bàn tay lại bị kéo lần nữa.

 

Tần Lệ giữ chặt cô không chịu buông ra, sau đó hung hăng kéo cô về phía giữa phòng khách, cuối cùng ép cô ngồi lên chiếc ghế sofa lớn màu đỏ có hoa trong phòng khách.

 

“Cháu ngồi trước đi đã, đồ ăn sắp được mang lên rồi.” Tần Lệ nháy mắt.

 

Minh Tịch căng thẳng đến mức không dám chớp mắt. Trước khi kịp phân tích tình hình, trong lòng cô đã có dự cảm không lành.

 

Cô lấy lại tinh thần, nhìn những người xa lạ trong phòng, có khoảng mười người, tất cả đều là đàn ông. Một số người đang chơi bài, một số đang cắn hạt dưa, số còn lại thì ngồi trơ tráo nhìn cô với ánh mắt cực kỳ thô t ục.

 

Cả căn phòng ngập tràn khói thuốc.

 

Bọn họ vứt tàn thuốc bừa bãi, trao đổi ánh mắt, thậm chí công khai bàn tán.

 

“Không tệ, nhìn đẹp đấy.”

 

“Liệu có gầy quá không? Ngực trông phẳng thế nhỉ.”

 

“Không sao, nhà anh Lưu đâu lo thiếu ăn, còn sợ không nuôi lớn được sao.”

 

“Ha...”

 

Bọn họ vừa hạ lưu lại thô t ục, mặt của Minh Tịch lúc đỏ lúc trắng.

 

Vì trong phòng toàn là đàn ông nên mùi ở đây rất kỳ lạ. Minh Tịch mới ngồi đó chưa đầy nửa phút mà cảm giác buồn nôn đã ập thẳng l3n đỉnh đầu.

 

Không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có thêm một người đàn ông mặc áo khoác da. Anh ta bước tới từ nhóm người đang chơi bài, hình như là một trong những người cầm đầu của nhóm người này.

 

Anh ta ngồi xuống, đồng thời mỉm cười với cô, dáng vẻ vừa cà chớn lại lưu manh.

 

Minh Tịch không cười được, vẻ mặt vẫn vô cảm.

 

Người đàn ông này trông rất dữ tợn, mũi đỏ gồ ghề, điểm đáng chú ý nhất là vết sẹo dài từ trán đến tận đỉnh đầu, khiến tóc mai bị hói một mảng lớn.

 

Là dáng vẻ điển hình của những tên lưu manh.

 

Bao gồm cả những người đàn ông trong căn phòng này, tất cả bọn họ!

 

Cô nghi ngờ những người này chính là loại người vừa mới được ra tù cách đây không lâu...

 

Minh Tịch nín thở, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, không dám thở mạnh.

 

Người đàn ông kia nói với cô: “Cô là con gái út của Minh Đức Thành đúng không? Năm nay cô mười chín tuổi, sinh nhật vào tháng 12, học lớp tiếng Anh ở Đại học Phát thanh Truyền hình Trung ương, tên của cô là Minh Tịch?”

 

Giọng nói của anh ta khàn khàn, nụ cười ngạo mạn, ánh mắt nhìn cô là cái nhìn của một gã sở khanh dành cho phụ nữ, vừa mang sự tự tin như đã nắm chắc phần thắng, lại vừa có sự trơ tráo muốn lột tr@n cô ra từng lớp một.

 

“Tôi tên là Lưu Tín Quân, mọi người đều gọi tôi là anh Lưu.” Người đàn ông nói thông tin của cô rồi lại tự giới thiệu bản thân mình.

 

“...”

 

Lúc đầu Minh Tịch còn mơ hồ, nhưng khi đối phương đọc ra toàn bộ thông tin cá nhân của cô, đầu óc cô mới tỉnh táo hơn một chút, trong lòng hiện lên một suy đoán vô lý và đáng sợ ——

 

Có phải Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị đã bán cô rồi không!?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.