Minh Tịch không dám nghĩ nhiều, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ theo hướng này. Càng nghĩ cô lại càng kinh hãi. Nguyên nhân chủ yếu là vì cô hiểu rất rõ Minh Đức Thành ——
Con người Minh Đức Thành vừa bất tài lại vô dụng, sở dĩ trước đây ông ấy có chút tiền chẳng qua là làm việc nhanh hơn người khác thôi.
Trên chuyện bán con gái không ngờ ông ấy cũng nhanh đến vậy!
Đầu thập niên 90 bọn du côn ngoài đường mọc nhanh hơn cả đám hành ngoài ruộng, tốp nọ vào cải tạo rồi tốp kia lại ra. Những người này sau khi ra tù rất khó lấy được vợ theo cách bình thường, chỉ có thể dùng đến những thủ đoạn đê tiện... Minh Tịch không còn nghi ngờ bản thân nữa, nhìn bọn họ là biết chắc không phải người tốt lành gì.
...Có thể bọn họ là bạn tù xưng huynh gọi đệ cũng nên!!
Trong lúc nhất thời, Minh Tịch cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cô nhìn chằm chằm vào hoa văn trên sàn nhà dưới chân mình, đôi mắt đỏ hoe.
Cô sợ... cô chỉ dám trừng mắt nhìn sàn nhà chứ không dám trừng mắt nhìn bọn họ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt. Tần Lệ và chồng bà ấy ở giữa để khuấy động bầu không khí. Chồng bà ấy vốn cũng là một tên lưu manh, cùng một dạng người với băng nhóm này. Minh Tịch như ngồi trên đống lửa, quyết định đứng dậy.
“Dì Tần, bố mẹ cháu không có ở đây...nên cháu cũng đi đây!” Minh Tịch hét lớn về phía chủ nhà, làm như không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mai-tuoi-sang-tuy-hau-chau/2723589/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.