Lâm Trĩ Thủy vẫn đang trong thư phòng, cùng Ninh Thương Vũ thử thắt cà vạt, so xem nên buộc ở độ dài nào thì vừa vặn.
Cùng lúc ấy, Tần Vãn Sách ngồi chuyên cơ đáp xuống biệt thự riêng ở Vịnh Thiển Thủy. Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, cơn giận trong anh ta vẫn đang cuộn trào dữ dội. Anh ta sải bước dài, lặng lẽ tiến vào phòng khách, trông thấy Tần Vãn Ngân đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bút chỉnh sửa từng tập tài liệu nghiên cứu, bên cạnh là bàn trà với một chai rượu vang đỏ đã mở nắp.
Nghe tiếng bước chân, Tần Vãn Ngâm ngẩng đầu, nhận ra người đến là anh ta, liền thoáng ngạc nhiên, rồi tiếp đó là vẻ khó hiểu: “Đang yên đang lành, tự dưng anh chạy sang đây làm gì vậy?”
“Có người bên tập đoàn Lâm thị tên là Thôi Đại Vân đã xảy ra chuyện rồi.” Tần Vãn Sách chậm rãi nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng câu hỏi lại trực diện: “Là em sai người làm đúng không?”
Tần Vãn Ngâm nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, gương mặt thanh tú không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Rõ ràng trong thời gian ở khu cảng làm nghiên cứu, cô ta vẫn theo dõi sát sao các tạp chí kinh tế và tin tức tài chính, nắm bắt thông tin không kém một ai.
Huống hồ trước đây cô ta từng nhiều lần đích thân đi tiếp cận Thôi Đại Vân, nay bị xem là nghi phạm hàng đầu, vậy mà lại bình thản đáp: “Em có lý do gì để phải phí công phí sức đi hại một kẻ nghiên cứu khoa học vừa tầm thường vừa không biết điều? Chuyện cỏn con này cũng khiến thiếu gia Tần phải nổi giận đến vậy à?”
Tần Vãn Sách không để cô ta lảng tránh vấn đề bằng những lời mỉa mai chua ngoa, chỉ bình tĩnh vạch trần: “Nghiên cứu khoa học tầm thường? Trước kia chẳng phải em đã đi ba lần bốn lượt để mời người ta hay sao? Lẽ nào không phải vì từng nghe mẹ nhắc đến, thời trẻ Thôi Đại Vân là bạn học với bố và cả Lâm Nghiễn Đường? Em cũng cho rằng ông ta có thể trung thành với Lâm thị nhiều năm như thế, chắc chắn phải có giá trị lợi dụng, đúng không?”
Tần Vãn Ngâm im lặng.
Ánh mắt Tần Vãn Sách dần trở nên lạnh lùng: “Tần Vãn Ngâm, rốt cuộc có phải do em làm hay không?”
Nhìn cô ta ngồi ngay ngắn như thể đang đeo trên mặt một chiếc mặt nạ hoàn hảo, rõ ràng đã quen với việc dựa vào thế lực nhà họ Tần và ông cụ Ninh, âm thầm làm không ít chuyện vượt quá giới hạn, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thừa nhận.
Tần Vãn Sách dứt khoát lấy điện thoại trong túi quần, giơ ra trước mặt cô ta.
Tần Vãn Ngâm liếc mắt nhìn, ánh mắt lập tức khựng lại nơi tấm ảnh hiện trên màn hình — Mẫn Cốc Tuyết đang đau đớn, yếu ớt tựa vào ghế xe bảo mẫu, môi trắng bệch, má sưng vù, in hằn vết tát đỏ rực.
Ngay sau đó, Tần Vãn Sách lạnh mặt ấn phát đoạn ghi âm đã được ghi lại, giọng Mẫn Cốc Tuyết vang lên qua điện thoại: [Anh Vãn Sách, hôm nay em đang chụp tạp chí thì bị người của Lâm Hi Quang ép đưa đi…]
Đoạn ghi âm kéo dài hơn chục giây, nhưng Tần Vãn Ngâm đã chẳng còn tâm trí nghe tiếp, kinh hãi đến mức nghiến răng ken két: “Chẳng phải Lâm Hi Quang bị kìm lại ở Giang Nam rồi sao? Cô ta quay lại khu cảng… còn dám ngang nhiên bắt người giữa ban ngày ban mặt?”
Dù gì Mẫn Cốc Tuyết cũng là nghệ sĩ lưu lượng, là người của công chúng!
Vậy mà lại tát vào mặt cô ấy???
Nhắc đến Lâm Hi Quang, đường nét thanh tú nơi xương mày của Tần Vãn Sách hiện rõ vẻ ngưỡng mộ như si mê, lời nói thốt ra khiến Tần Vãn Ngâm lạnh sống lưng: “Bắt người thì đã sao? Cô ấy chỉ là muốn phát tiết một chút thôi, cũng chẳng làm gì tàn nhẫn. Hơn nữa được gặp cô ấy, đối với Mẫn Cốc Tuyết chẳng phải là vinh hạnh hay sao?”
Tối nay, Mẫn Cốc Tuyết tìm nhầm người thật rồi. Nếu được, Tần Vãn Sách cũng muốn bị Lâm Hi Quang bắt một lần.
Tần Vãn Ngâm khẽ nhắm mắt, cố kiềm chế để giọng nói đang run rẩy không lộ ra ngoài: “Nên… Lâm Hi Quang muốn tìm em tính sổ?”
“Cô ấy đã quay lại Giang Nam rồi.” Tần Vãn Sách cũng chỉ mới biết tin, đáng tiếc không kịp ngăn cản.
Tần Vãn Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng sự phẫn nộ dưới gương mặt điềm tĩnh của Tần Vãn Sách chưa hề lắng xuống. Anh nhắc cô ta: “Nếu chuyện Thôi Đại Vân đúng là do em gây ra, thì sớm muộn gì nhà họ Lâm cũng sẽ đến tìm em.”
“…”
“Đừng nghĩ có ông cụ Ninh chống lưng là có thể như trước đây, đi đâu cũng được người khác nâng niu như sao sáng, rồi cứ thế mà làm loạn vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này. Ninh Thương Vũ giờ đang ở khu cảng, em biết vì sao anh ta đột ngột thay đổi lịch trình sang đây không? Vì Lâm Trĩ Thủy bị dọa sợ, đòi về nhà mẹ đẻ, đến mức ngay cả Ninh Trác Vũ cũng được lệnh điều đi theo để xử lý.”
“…”
“Thôi Đại Vân là do chính Ninh Trác Vũ tìm được.” Tần Vãn Sách dựa vào chút giao tình mà lần ra được vài tin tức nội bộ, nhưng cũng hiểu rõ — nhà họ Ninh đã can thiệp, đồng nghĩa với việc Ninh Thương Vũ đang đứng ra bảo vệ cho Lâm Trĩ Thủy.
Anh tiếp tục, giọng nói lạnh lẽo mà tàn nhẫn: “Là em làm thì cứ nhận, anh sẽ đưa em tới nhà họ Ninh…”
“Em không làm.” Tần Vãn Ngâm bất ngờ lên tiếng, gương mặt dịu dàng lập tức nở một nụ cười khẩy: “Tuần này đội ngũ của em đã chi một số tiền lớn để mời được một nhà khoa học nổi tiếng vừa nghỉ hưu ở Los Angeles. Không có Thôi Đại Vân, em vẫn có thể tìm được người thay thế. Tần Vãn Sách, nếu em có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới, khiến nhà họ Lâm thất thế, vậy tại sao em còn phải làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế kia?”
Không có lý nào như thế.
Tần Vãn Ngâm nói rõ ràng rành mạch với Tần Vãn Sách, đồng thời đưa tay chỉ vào chồng tài liệu nghiên cứu đặt trên bàn trà: “Được ông cụ Ninh giao trọng trách, chỉ cần em đủ năng lực để hoàn thành, thì cho dù Lâm Trĩ Thủy có nằm trên giường của Ninh Thương Vũ, cũng phải đứng dậy nhường chỗ cho em thôi.”
Tần Vãn Sách nhìn cô ta nói xong với vẻ đầy hằn học rồi lại tiếp tục quay sang dáng vẻ không muốn giao tiếp. Im lặng một lúc, anh lạnh nhạt thốt lên: “Em thừa biết Ninh Trác Vũ làm việc không hề nương tay, tốt nhất người làm ra chuyện đó đừng là em.”
Tần Vãn Ngâm đương nhiên hiểu rõ điều đó.
Thế hệ mang chữ “Vũ” của nhà họ Ninh, trong hệ thống phân cấp cạnh tranh công bằng tuyệt đối, kẻ càng đứng cao thì càng không dễ động vào.
Ninh Trác Vũ thoạt nhìn hành sự điên cuồng, ngông nghênh tà khí, nhưng nếu cậu ta thực sự là một kẻ vô dụng chỉ biết kêu meo meo, thì sao có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh Ninh Thương Vũ được?
Tần Vãn Sách buông câu đó xong, không quay đầu lại, rời khỏi biệt thự.
Còn cô ta, vẫn ngồi lặng trên ghế sofa, ánh đèn rọi xuống có thể thấy rõ toàn thân cô ta đang căng cứng, lạnh lẽo, dù không ở đây không hề có gió.
Cô ta lại giơ tay lên lần nữa, trong vòng vài giây, hàng mi khẽ rũ xuống, mọi cảm xúc hỗn loạn và mệt mỏi do mấy ngày bôn ba đều được giấu sau đáy mắt.
Cô ta ngửa đầu uống lấy hai ngụm rượu vang đỏ.
Chỉ là, những ngón tay đang siết chặt cổ chai vẫn khẽ run rẩy. Cô ta đang định uống tiếp thì bất chợt, từ phía cửa biệt thự lại vang lên chút động tĩnh.
Tần Vãn Ngâm chau mày, thầm nghĩ: Tần Vãn Sách chưa nghi ngờ đủ hay sao, lại quay lại định tra hỏi gì nữa?
Vừa quay đầu, cô ta liền chết lặng.
Cô ta chẳng thể ngờ được người bước vào lại là Lâm Trĩ Thủy.
Từng bước từng bước đi xuống bậc thềm đá cẩm thạch trong phòng khách, tà váy trắng ngà như sương nhẹ nhàng lướt qua cổ chân thon thả, đôi giày cao gót gõ xuống nền đá vang lên theo tiếng bước chân thanh thoát lạnh lẽo, như từng nhịp giẫm lên lý trí của Tần Vãn Ngâm.
Tự ý xông vào đây đã quá ngang ngược rồi.
Huống hồ còn mang theo một đám vệ sĩ vây kín biệt thự, mà Hề Yến cũng đi cùng, khiến bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, kỳ lạ.
Khuôn mặt trắng như sứ của Lâm Trĩ Thủy không hề có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ nhìn cô ta, một lúc sau mới khẽ nhếch môi, giọng nói trong vắt lạnh lẽo: “Cô Tần uống rượu một mình trong đêm khuya, là đang có tâm sự gì sao?”
Tần Vãn Ngâm không ngờ Lâm Hi Quang rời đi rồi, mà người tới lại là cô.
Ánh mắt cô ta liếc qua Hề Yến đang đứng nghiêm túc bên cạnh như vật trang trí, thấy anh ta chẳng có phản ứng gì, mới quay lại nhìn Lâm Trĩ Thủy, ra vẻ bình thản: “Lạ thật đấy, cô Lâm tới đây với khí thế ngút trời như vậy là để quan tâm hỏi tôi một câu này thôi sao?”
“Quan tâm cô làm gì?” Lâm Trĩ Thủy nhếch môi cười nhạt, ánh mắt rơi xuống chồng tài liệu trên bàn trà, vài giây sau, cô thản nhiên cầm lên một tập, đầu ngón tay thon dài lật giở từng trang.
Tần Vãn Ngâm suýt thì bật cười mỉa — ngây thơ đến mức nghĩ vài tờ giấy đó có thể chứng minh cô ta là kẻ đứng sau hãm hại Thôi Đại Vân sao?
Thế nhưng giây tiếp theo, ánh mắt Lâm Trĩ Thủy khẽ rơi xuống, thong thả liếc nhìn Hề Yến một cái.
Hề Yến lập tức đáp: “Vâng.”
Đồng thời, khi Lâm Trĩ Thủy buông tập tài liệu trở lại bàn trà, vệ sĩ của cô cũng lập tức xông lên, không nói một lời đã kéo Tần Vãn Ngâm khỏi ghế sofa.
“Các người dám!” Cô ta giãy giụa vô ích, bị lôi thẳng đến bên hồ bơi xanh thẫm ngoài phòng khách.
Không ai để tâm đến tiếng thét của cô ta. Một vệ sĩ ấn mạnh sau gáy cô ta, đầu cô ta chỉ còn cách mặt nước lấp loáng nửa phân.
Lúc này, Tần Vãn Ngâm cuối cùng cũng biết thế nào là kinh hãi thực sự, giọng cô ta cao vút đầy hoảng sợ: “Lâm Trĩ Thủy! Lâm Trĩ Thủy… cô điên rồi! Cô định làm gì?!”
“Lâm Trĩ Thủy!” “Cô—!”
Cô ta bị dìm xuống làn nước lạnh lẽo tới ba lần.
Mỗi lần, khi cô ta đã gần như nghẹt thở tới mức sắp chết, Hề Yến lại ra hiệu kéo cô ta lên.
Chưa kịp lấy lại hơi, cô ta lại bị ép chìm xuống lần nữa.
Mà trong suốt quá trình đó, Lâm Trĩ Thủy cứ thế bước quanh đi mép hồ bơi, từng bước từng bước giẫm lên lớp gạch men lạnh lẽo, đôi cao gót gõ từng nhịp đều đặn, dửng dưng nhìn cô ta chật vật hoảng loạn như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Mãi cho đến khi cô trở lại phòng khách, ngồi xuống chiếc sofa rộng lớn mềm mại, tà váy khẽ trượt qua làn da trắng muốt, đầu mũi giày lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng xa cách chẳng thể chạm tới.
Một phút sau.
Tần Vãn Ngâm bị vệ sĩ kéo trở lại, toàn thân ướt sũng, váy áo dính chặt vào người, cô ta ngã vật xuống thảm, như một bức tranh đã hỏng, không còn chút sinh khí.
Bất chợt, cô ta ho sặc sụa, cổ họng khô khốc, từng tiếng rên rỉ khàn đặc.
Giọng Lâm Trĩ Thủy lạnh lùng vang lên: “Tần Vãn Ngâm, tôi đến đây chỉ để hỏi cô một câu. Tốt nhất cô hãy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời tôi.”
Lớp mặt nạ giả tạo của Tần Vãn Ngâm đã bị làn nước xé toạc, không thể tiếp tục giả vờ đoan trang điềm tĩnh được nữa. Cô ta trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Trĩ Thủy: “Hôm nay cô dựa vào thế lực của Ninh Thương Vũ, mang người đến sỉ nhục tôi trắng trợn như vậy. Cô có từng nghĩ, sẽ có một ngày cô cũng rơi vào kết cục giống thế này không?”
Giọng Lâm Trĩ Thủy vẫn chậm rãi: “Thế còn cô, có từng nghĩ đến kết cục của việc ra tay với Thôi Đại Vân chưa?”
“Lâm Trĩ Thủy! Cô lấy gì chứng minh là tôi làm?”
Lúc này, Tần Vãn Ngâm mới thấy hối hận. Sớm biết ban ngày Mẫn Cốc Tuyết bị bắt cóc, bị tát giữa chốn đông người, cô ta nên lập tức bố trí vệ sĩ quanh biệt thự.
Chứ không phải nghĩ rằng chỉ cần Lâm Hi Quang về Giang Nam thì tạm thời có thể yên tâm.
Lâm Trĩ Thủy lúc này chẳng khác gì phiên bản thứ hai của Lâm Hi Quang.
Nếu không bị nhốt trong nhà suốt mười tám năm, có lẽ thanh danh ngoài kia của cô ta cũng chẳng hề thua kém gì người chị ruột của mình.
Tần Vãn Ngâm đưa tay ôm lấy cổ họng vừa bị làn nước lạnh tràn vào, giọng đã khàn đặc nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận: “Cô có bản lĩnh thì cứ khám xét đi, tìm được chứng cứ tôi thuê người hại ông ta thì hãy nói chuyện.”
Sắc mặt Lâm Trĩ Thuỷ vẫn lạnh băng, nghiêng đầu nhìn sang Hề Yến, lại còn bắt chước khẩu khí thường ngày của Ninh Thương Vũ: “Còn không mau chiều theo ý tiểu thư nhà họ Tần đi.”
“Vậy thì tôi xin tuân lệnh.” Hề Yến chưa dứt lời, ánh mắt đã ra hiệu cho vệ sĩ lập tức hành động.
Toàn bộ thiết bị điện tử và tài liệu mật trong thư phòng đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, kể cả điện thoại của Tần Vãn Ngâm cũng không bỏ sót.
Nửa tiếng sau, chiếc điện thoại rơi vào tay Lâm Trĩ Thuỷ.
Tần Vãn Ngâm định ngăn cản nhưng chưa kịp làm gì đã bị Hề Yến ra lệnh cho người dìm xuống bể bơi bên ngoài phòng khách, ép cô ta phải tỉnh táo lại.
Lâm Trĩ Thuỷ ngồi trên sofa, ngón tay thong thả lướt qua từng bức ảnh trong album.
Không thể đếm xuể có bao nhiêu tấm là hình của Ninh Thương Vũ. Có những bức cắt ra từ video trong các sự kiện công khai, cũng có những tấm giả vờ chụp phong cảnh ở hậu viện biệt thự nhà họ Ninh nhưng lại cố tình để bóng dáng người đàn ông ấy xuất hiện mơ hồ trong khung hình. Cả hình chụp từ báo chí, truyền thông… thậm chí còn lưu lại cả:
Một tấm ảnh từ thời niên thiếu của Ninh Thương Vũ.
Ngón tay trắng muốt của Lâm Trĩ Thuỷ lơ lửng trên màn hình, ánh mắt chăm chú quan sát.
Trong ảnh, Ninh Thương Vũ mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản thay vì bộ vest thường thấy, anh đang ngồi trên chiếc ghế lớn màu đỏ sẫm trong biệt thự cũ.
Ánh sáng mờ tối bao phủ gương mặt đẹp đến nao lòng của anh, nhưng lạ thay lại có một khiếm khuyết nhỏ.
Ngay chính giữa trán, phía trên đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo ấy, có một vết sẹo mờ trông như vết bỏng xì gà.
Dưới ánh phản chiếu tình cờ của bóng sáng, nó hiện lên như một vệt lửa được vẽ tinh tế trên làn da trắng lạnh, rõ ràng và kỳ lạ.
Lâm Trĩ Thuỷ không nhịn được mà phóng to xem kỹ hơn.
Cô đã từng rất nhiều lần gần gũi với anh, họ còn nằm cạnh nhau suốt cả đêm, thế mà chưa bao giờ phát hiện ra trên vầng trán hoàn hảo ấy lại có một vết sẹo.
Thật là kỳ lạ.
Ai có thể khiến anh bị thương chứ?
Dù trong lòng có chút tò mò, Lâm Trĩ Thuỷ vẫn không quên chính sự, cũng không quên đây là điện thoại của ai.
Sắc mặt dần lạnh lại. Đúng lúc này, một vệ sĩ từ thư phòng đi xuống báo cáo: “Cô Lâm, gần đây người mà Tần Vãn Ngâm liên lạc thường xuyên nhất là các thành viên trong nhóm nghiên cứu của cô ta, nội dung trao đổi chủ yếu là chuyện cơ mật trong công việc. Ngoài một tin nhắn gửi cho phu nhân nhà họ Lâm, than phiền về việc Thôi Đại Vân được nhà họ Ninh đặc cách thông qua, thì không có gì khác.”
Không tìm được chứng cứ rõ ràng, nhưng Lâm Trĩ Thuỷ cũng không lộ vẻ thất vọng, chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía hồ bơi ngoài trời.
Hề Yến thấy cô đến, tự giác lùi lại nửa bước.
Tần Vãn Ngâm lúc này toàn thân cứng đờ vì lạnh, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa oán hận nhìn Lâm Trĩ Thuỷ.
“Không cam lòng cũng phải chịu thôi.” Lâm Trĩ Thuỷ hơi cúi người xuống, nụ cười dịu dàng như những vì tinh tú tan vào đêm đen, nhưng lại lạnh lẽo hơn cả làn nước trong hồ, “Tần Vãn Ngâm, tốt nhất là cô đừng có tiếp tục làm mấy trò hòng mơ tưởng đến Ninh Thương Vũ nữa. Nếu không, những gì xảy ra đêm nay sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Còn nữa, tốt nhất cô nên học bơi cho thật giỏi đo.”
Lời vừa dứt.
Ngay khi con ngươi của Tần Vãn Ngâm co rút lại, Lâm Trĩ Thuỷ đã lạnh lùng ném chiếc điện thoại xuống mặt nước xanh thẫm.
Tiếng bụp vang lên trầm đục, một giây sau thì chìm nghỉm, điện thoại cũng rơi xuống tận đáy hồ.
Cô nhẹ nhàng bước đi trên đôi giày cao gót mảnh dưới chân váy, hướng ra ngoài cửa biệt thự.
Đi được vài bước, cô dừng lại, nghiêng người, nhìn Tần Vãn Ngâm vẻ mặt đang đầy tức giận, thản nhiên nói: “Chuyện của Thôi Đại Vân, giữa tôi và nhà họ Tần vẫn chưa kết thúc đâu.”
Đêm dần khuya.
Lâm Trĩ Thuỷ như đang ôm một chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng, tính toán từng giây từng phút.
Đêm nay, cô mượn người mượn thế, đương nhiên không dám qua loa ứng phó với Ninh Thương Vũ.
Họ đã hẹn đúng mười một giờ.
Trễ một giây cũng coi như đánh mất uy tín đã gây dựng.
Cô bước qua cánh cổng căn biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình vào khoảnh khắc cuối cùng, mọi âm thanh như lặng im.
Hề Yến và những người khác đều thức thời dừng lại ở bên ngoài.
Xung quanh tối om, chỉ có chiếc đèn cây màu vàng ấm trong phòng ngủ chính là còn sáng.
Lâm Trĩ Thuỷ đi lên tầng, men theo ánh sáng ấy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Trước mắt cô, Ninh Thương Vũ vừa tắm xong, khoác một chiếc áo ngủ bằng nhung đen, tựa lưng vào đầu giường với dáng vẻ lười nhác.
Khung cảnh đó, cùng với anh, khiến người ta liên tưởng đến loài sư tử chỉ thích nắm giữ quyền kiểm soát, dẫu thoạt nhìn như chẳng mấy để tâm, nhưng ánh mắt lại che giấu một cơn đói khát dữ dội đầy dã tính.
Thấy cô trở về.
Thân hình cao lớn, sắc lạnh của Ninh Thương Vũ lập tức chuyển về trạng thái săn mồi, thế mà lại cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi: “Xong việc rồi à?”
Lâm Trĩ Thuỷ khép cửa lại chậm nửa nhịp, khóe mắt cong cong, nụ cười dịu dàng: “Tạm thời đã kết thúc. Tần Vãn Ngâm chọn đặt trung tâm nghiên cứu ở khu cảng, cũng dồn hết tâm sức gom đủ nhân lực. Bề ngoài thì có vẻ như cô ta đã vứt bỏ giá trị lợi dụng của Thôi Đại Vân.”
Trong khi nói, cô đã tháo váy, chỉ còn lại lớp vải mỏng manh che thân, chầm chậm bò lên giường, ngồi quỳ giữa hai chân dài của Ninh Thương Vũ.
Khóe mắt cô thoáng lướt qua vết nốt ruồi son, rồi dừng lại ở chiếc cà vạt thêu chỉ bạc đang đặt bên đầu giường.
Cô không vội đưa tay lấy, mà ngược lại, còn khẽ nghiêng người về phía trước, gần như tựa cả ngực lên lồng ng.ực của Ninh Thương Vũ. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô chăm chú nhìn vào đường nét phía trên xương mày của anh.
“Chỗ này này.” Dưới ánh nhìn sâu thẳm như hổ phách u tối của Ninh Thương Vũ, Lâm Trĩ Thủy vẫn bình thản quan sát, không chút sợ hãi. Cô đưa đầu ngón tay trắng trẻo chạm nhẹ lên nơi từng có vết sẹo ấy, hỏi khẽ: “Hồi còn nhỏ, là ai đã làm anh bị thương?”
Nhiệt độ lạnh nhè nhẹ từ đầu ngón tay cô lan truyền lên phần da trên trán anh, mang theo mùi hương quen thuộc khiến người khác phải xao lòng. Anh còn chưa kịp hỏi cô làm sao biết được, thì Lâm Trĩ Thủy đã không kiên nhẫn chờ nữa, cứ thế làm theo ý mình mà ngồi thẳng dậy, cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
Nụ hôn ấy khiến ánh mắt hổ phách vốn lạnh lùng của Ninh Thương Vũ bỗng trở nên đậm màu hơn hẳn.
“Chỉ hôn chỗ này thôi sao?” Anh cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên trong đêm: “Lâm Trĩ Thủy, em không được thiên vị như thế.”
“Vì em thấy, bây giờ, em xót chỗ này nhất.” Lâm Trĩ Thủy không chút ngại ngần đáp lại, ánh mắt cô không giấu nổi cảm xúc. Dù khi nhìn thấy vô số tấm ảnh Ninh Thương Vũ trong điện thoại của Tần Vãn Ngâm khiến cô nghẹn lại, lồng ng.ực khó chịu một cách khó hiểu, nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt của anh thuở thiếu thời, cảm xúc ấy lập tức bị một thứ cảm giác khác xâm chiếm — một sự xót xa, xen lẫn thương cảm.
Cô đoán mắt mình nhìn không sai, dấu vết ấy chính là vết bỏng do tàn thuốc để lại. Mà ai lại dám để lại thứ đó trên người Ninh Thương Vũ?
Vết sẹo hình lưỡi lửa ấy tuy rực rỡ nổi bật, nhưng lại mang tính sỉ nhục quá mức.
Chỉ cần để trí tưởng tượng thả trôi một chút thôi, cô liền không thể kìm nén được cảm giác xót xa dành cho vết sẹo trên trán anh. Thế là, không nhịn được, lại cúi đầu hôn thêm lần nữa, rồi có chút giận dỗi mà nói: “Em quyết định từ giờ mỗi ngày sẽ tặng nó một nụ hôn chào buổi sáng. An ủi nỗi oan ức cho nó. Với cả anh nói em nghe đi, là kẻ xấu nào làm đấy?”
“Anh.”
“…Hả?” Tai cô đã nghe rõ, mà đầu óc vẫn còn đang choáng váng. Rồi bỗng thấy Ninh Thương Vũ — người trước nay luôn mang vẻ kiêu ngạo — khẽ cong môi, nở một nụ cười: “Chính anh tự tay để lại đấy, Lâm Trĩ Thủy. Giờ em tính sao?”
Lâm Trĩ Thủy cũng không biết phải làm sao. Biểu cảm cô có chút lúng túng. Ai mà ngờ được, đang định thay anh đòi lại công bằng, ai dè thủ phạm lại chính là anh. Cục diện xoay chuyển thật quá bất ngờ.
Ninh Thương Vũ chợt hạ giọng, khẽ nhắc: “Mười một giờ mười rồi đấy.”
Lâm Trĩ Thủy chớp mắt liên tục. Khi ánh mắt rơi xuống lớp áo ngủ nhung đen kia, một thứ nào đó… đã âm thầm ngẩng đầu chờ đợi.
Ninh Thương Vũ chăm chú nhìn phần vành tai đang dần đỏ ửng của cô, lúc ấy mới đưa tay đặt lên lưng cô.
Dù hơi chậm chạp, nhưng Lâm Trĩ Thủy vẫn ngoan ngoãn làm theo. Lần này cô không thiên vị nữa, bàn tay trắng muốt lạnh dịu như tuyết tỉ mỉ lần theo đường nét, như đang chạm vào món đồ chơi cao cấp. Cô đưa tay khép lại, chăm chú mày mò một lúc.
Lúc này, Ninh Thương Vũ không còn vẻ vội vàng như thường ngày nữa. Anh hạ ánh đèn sàn xuống mức mờ hơn. Ánh sáng dịu đi một độ, Lâm Trĩ Thủy liền thấy an tâm hơn, gan cũng lớn hơn đôi chút.
Căn phòng dần bị mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo bao trùm. Đến giờ cô mới kéo chiếc cà vạt thêu chỉ bạc lại.
Lâm Trĩ Thủy ngẩng lên, đôi mắt sáng trong như nước, lấp lánh ánh nước khẽ nói: “Em buộc xong rồi đấy.”
Ninh Thương Vũ “ừ” khẽ một tiếng, rồi thứ gì đó trong lòng bàn tay cô chợt giật mạnh lên một cái.
Lâm Trĩ Thủy cụp mi, chuyên tâm vào phần “thủ công”, nhưng trong lòng lại giấu chút nghịch ngợm. Cô cố ý không thắt theo đúng độ dài đã thống nhất, mà đẩy nút thắt tiến lên phía trước một chút.
Cô nghiêng tai quan sát, thấy Ninh Thương Vũ ngoài hơi thở nóng hơn thì chẳng nói gì.
Thế là Lâm Trĩ Thủy bắt đầu cho tay vòng sang bên phải, lại vòng về bên trái, dựa theo ký ức về đoạn video hướng dẫn nào đó, dùng chính vật của anh, cuối cùng cũng thắt thành nút cà vạt kiểu Eldredge, hình dạng giống như nụ hoa đang nở, cực kỳ tinh xảo.
Đẹp hơn cả nơ bướm!!!
Lâm Trĩ Thủy rất hài lòng với tác phẩm của mình, còn ngẩng đầu lên, đầy mong đợi mà hỏi: “Anh thích không?”
Ninh Thương Vũ tạm thời không đánh giá, chỉ mím môi cười khẽ, nhắc nhở: “Thiện Thiện, còn thiếu một bước nữa.”
Giọng anh dịu dàng, quyến rũ y như gương mặt ấy, khiến người ta như bị hút hồn. Lâm Trĩ Thủy mím môi, điều chỉnh lại vị trí nút thắt, lại nghĩ có thể qua mặt anh, nên khẽ đẩy thêm về phía trước một chút nữa.
Nhưng cô không biết, dù chỉ là dịch chuyển nhỏ, người đang bị thắt chặt như Ninh Thương Vũ sao có thể không nhận ra?
Lâm Trĩ Thủy nhìn thấy phần nút cà vạt lẽ ra là hai phần bốn thì giờ chỉ còn một phần ba, đành chống tay lên áo ngủ của anh, khẽ nhón người.
Nhịp độ vẫn chậm rãi, đầy dịu dàng và bao dung, nhưng hơi thở cô dần dồn dập hơn, mang theo sự hồi hộp. Cô vô thức đưa chóp mũi cọ nhẹ lên sống mũi cao của anh, thì thào: “Căng quá…”
Ninh Thương Vũ để mặc cô làm chủ mọi chuyện — đúng như đã bàn trước trong thư phòng. Môi anh khẽ nhếch, lên tiếng an ủi: “Để anh làm nhé?”
“Không được!”
“Nếu để anh làm, lỡ đâu cái giường trên đỉnh núi Thái Bình này cũng bị anh làm sập… Hôm nay anh vừa lên cơn giận dữ, chắc đã dọa cho Hề Yến khiếp vía. Nếu sập thật, thì ngày mai em còn mặt mũi nào gặp bọn họ nữa…”
Một lúc sau.
Lâm Trĩ Thủy mềm giọng than thở: “Ninh Thương Vũ à, chân em mềm nhũn cả rồi, đầu gối cũng không còn sức, hay là… để anh làm đi?”
Lực của cô lúc này, yếu đến mức chẳng khác nào trò chơi con nít.
Đổi vị trí xong, Lâm Trĩ Thủy cắn nhẹ môi, hơi nhíu mày. Cô nghiêng mặt, nhìn thấy chiếc áo ngủ nhung đen rộng thùng thình mà Ninh Thương Vũ đang khoác gần như bao trùm cả thân hình nhỏ bé của cô.
Và chỉ cần cô cúi đầu, để cổ sau lộ ra, là có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nặng nề từng nhịp một, dồn dập.
Lại qua một lúc.
Lâm Trĩ Thuỷ bắt đầu cảm giác mơ hồ, nhưng vẫn không quên hỏi: “Cà vạt, cà vạt còn không?”
“Còn.”
“Sao em cảm thấy sâu hơn cả lúc ban đầu, thật sự còn sao?”
“Còn mà.”
…..
Lâm Trĩ Thuỷ khẽ cứng người, cơ thể dựa vào gối mềm mại màu trắng tuyết, muốn quay lại nhìn một cái, nhưng bị bàn tay dài và mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ từ phía sau che khuất ánh mắt trong suốt mang màu nước của cô.
Cô không kìm được mà đau đớn thốt lên một tiếng, eo lưng ướt đẫm mồ hôi không thể nào thoát khỏi sức mạnh đè nén từ anh.
Dần dần, khi thời gian trôi gần đến hai giờ sáng, gương mặt thanh tú, kiều diễm của Lâm Trĩ Thuỷ run rẩy, dán chặt vào lòng bàn tay nóng bỏng của Ninh Thương Vũ, những sợi mi dài ẩm ướt rũ xuống, yếu ớt như muốn chạm vào ánh sáng lóe lên trong không khí.
Cô tưởng rằng trời sáng rồi.
Nhưng không biết rằng, màn hình điện thoại tĩnh lặng đột nhiên sáng lên, hiển thị cuộc gọi trong đêm khuya từ Ninh Trác Vũ.
Không ai để ý đến.
Cuộc gọi bên kia không kết nối được, chỉ có thể gửi tin nhắn bằng văn bản: [Thôi Đại Vân đã tỉnh lại….]
Khi ánh sáng duy nhất tự động tắt đi, tầm mắt mơ hồ trong mắt Lâm Trĩ Thuỷ lại trở nên tối đen, không thể phân biệt đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cơ bụng và cơ ngực quyến rũ của Ninh Thương Vũ tách khỏi lưng cô, nhưng chỉ trong một giây sau, lại có thứ chất lỏng ấm nóng, đậm đặc *****, tạo cảm giác rõ rệt hơn.
Lâm Trĩ Thuỷ vẫn giữ nguyên tư thế yếu ớt, cúi mình trên chăn mền, mái tóc dài xõa ra, lộ ra xương vai và lưng eo trắng muốt, cả người như một đoá hồng đẹp đẽ, yếu ớt, như bị tưới thẫm nước đến nỗi ngạt không còn sức sống, đan xen là vẻ đẹp mong manh và đau thương.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.