Mạnh Dục Châu kéo lại chiếc áo khoác phao rộng cho cô, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc vương trên má cô sang một bên.
Gương mặt thiếu nữ say ngủ ửng hồng, tựa như một trái đào mật chín mọng.
Xe đột nhiên xóc nảy một chút, tài xế từ kính chiếu hậu để ý thấy ánh mắt không vui của Mạnh Dục Châu: “Xin lỗi sếp Mạnh, vừa rồi chiếc xe phía trước đột ngột chuyển làn.”
Mạnh Dục Châu gật đầu, sắc mặt bình tĩnh trở lại. Ban đầu Tống Tri Hòa tựa người ra sau, giờ thì đầu cô dựa hẳn vào vai anh, ngủ say sưa, không hề bị làm phiền.
Người đàn ông khẽ cười, nhích người qua một chút để cô dựa thoải mái hơn.
Hơn mười phút sau, xe dừng trước cổng sân.
Tống Tri Hòa vẫn còn say ngủ. Nhìn gương mặt cô ngủ ngon lành, Mạnh Dục Châu thế mà không nỡ đánh thức.
Trợ lý kiêm tài xế nhìn từ phía sau, thấy sếp nhà mình lặng lẽ nhìn cô gái đang nhắm mắt, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhạt mà chính anh cũng không nhận ra.
Cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Dục Châu, trợ lý chột dạ dời mắt đi.
Mạnh Dục Châu vẫy tay, trợ lý hiểu ý, tự mình xuống xe, vòng ra cốp sau tiện thể xách hành lý vào.
Mạnh Dục Châu vươn tay, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào trong.
Tống Tri Hòa không biết là do quá mệt hay ngủ quá say mà không hề bị đánh thức. Dì Vương nhìn thấy hai người cùng nhau trở về cũng không ngạc nhiên.Trước đó Cậu Mạnh đã hỏi bà vị trí của cô chủ, nhưng khi nhìn thấy cô chủ được cậu ấy bế, bà vẫn không tự chủ được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Theo lẽ thường, bà phải chào hỏi, nhưng thấy dáng vẻ cẩn trọng này của Mạnh Dục Châu, bà liền thu lại vẻ mặt đó, thay bằng một nụ cười.
Mạnh Dục Châu nhìn bà một cái, rồi bế Tống Tri Hòa lên lầu.
Anh mở cửa phòng Tống Tri Hòa, phát hiện phòng cô trông sạch sẽ gọn gàng hơn trước, trên giường trống không, chỉ còn lại nệm, xem ra là đã dọn dẹp một lượt.
Dì Vương thấy ngoài trời nắng đẹp, nghĩ muốn để chăn ga gối đệm phơi thêm chút nắng nữa nên không vội thu. Điều này cũng dẫn đến việc Tống Tri Hòa không có giường ngủ.
Mạnh Dục Châu rời khỏi phòng, đi vào trong vài bước nữa, mở cửa. Khác với gam màu tươi sáng, nhẹ nhàng trong phòng ngủ của Tống Tri Hòa, căn phòng này có tông màu đen trắng xám trầm hơn, đồ đạc bài trí cũng đơn giản hơn nhiều. Có thể thấy chủ nhân căn phòng rất ngăn nắp, các vật dụng được sắp xếp rất có trật tự.
Mạnh Dục Châu nhẹ tay cởi áo khoác phao cho cô, bên trong lộ ra một chiếc áo len lông màu trắng, cổ áo khá rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng nõn của thiếu nữ.
Anh vén chăn lên, đặt cô xuống tấm ga trải giường màu xám đậm, cởi giày cho cô, rồi đắp chăn lại.
Thiếu nữ vẫn đang say ngủ, không biết mơ thấy gì, thè chiếc lưỡi hồng hồng liế/m môi, đôi môi bị khẽ ép lại, trở nên hồng hào tươi tắn hơn.
Mạnh Dục Châu dời tầm mắt, đóng cửa phòng lại.
Đi chưa được bao lâu, Tống Tri Hòa tỉnh giấc. Nhìn thấy khung cảnh xa lạ, cô thoáng hoảng hốt, tưởng cô vẫn còn đang mơ.
Đầu óc tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, ngửi thấy mùi hương thanh đạm mà thấm đượm trên chăn đệm, rất quen thuộc.
Cô đứng dậy, xem xét cách bài trí trong phòng, trong đầu hiện lên một kết quả, rồi lại nhanh chóng bị cô phủ nhận.
Rèm cửa trong phòng được kéo lại, tầm nhìn rất tối. Cô xỏ giày vào, ung dung đi ra cửa phòng, mở cửa, nhìn thấy phòng khách quen thuộc, suy đoán kia lại hiện lên, rồi được xác thực.
Đây là phòng của Mạnh Dục Châu.
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, tim Tống Tri Hòa thắt lại vài phần. Cô đóng cửa phòng lại, đi xuống lầu.
Hoàng hôn bên ngoài đã buông xuống, sắc trời âm u. Dì Vương đang nấu ăn trong bếp, Mạnh Dục Châu ngồi trên sofa dưới lầu, gương mặt trầm tĩnh, đang gọi điện thoại.
Anh không nói gì, không biết đối phương nói gì đó mà sắc mặt anh tối sầm lại từng chút một. Anh quay mặt đi, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Tri Hòa đang đi từ cầu thang xuống. Người đàn ông thấp giọng ngắt lời đối phương.
“Tôi không muốn nghe anh nói nhảm ở đây, việc cấp bách là tìm biện pháp giải quyết. Ngày mai, tôi hy vọng nhìn thấy câu trả lời của anh.” Anh trực tiếp cúp điện thoại.
“Ngủ đủ chưa?” Anh hỏi Tống Tri Hòa, sắc mặt đã không còn lạnh lùng như trước.
Tống Tri Hòa gật gật đầu, vẫn còn chút ngượng ngùng, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi trên xe lúc nào không hay.
“Tối qua cháu ngủ không được ngon lắm.” Tống Tri Hòa nói. “Chú út có phải vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ không ạ?”
Anh vừa từ nước ngoài gấp rút trở về, đã đi thẳng đến tìm cô. Lúc Tống Tri Hòa từ phòng anh ra, còn để ý thấy một chiếc vali hành lý đặt ở góc phòng.
Mặt cô bỗng nhiên nóng bừng, nghĩ khả năng chính cô đã chiếm mất giường của anh, khiến anh không có chỗ ngủ.
“Không sao.”
Mạnh Dục Châu đã liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, tinh thần quả thực có chút không tốt, nhưng sắc mặt lại không nhìn ra được.
Dì Vương lúc này bưng đồ ăn ra, gọi họ vào ăn cơm. Mạnh Dục Châu đứng dậy: “Ăn cơm thôi.”
Tống Tri Hòa đi theo sau anh, răm rắp nghe lời.
Dì Vương cười nói: “Hai người ăn đi, dì đi thu quần áo.”
Tống Tri Hòa hôm nay làm việc chân tay, dễ đói hơn ngày thường. Dì Vương nấu ăn rất ngon, cô ăn rất ngon miệng.
Mạnh Dục Châu ăn cơm từ tốn, động tác tao nhã, nhưng Tống Tri Hòa để ý thấy anh ăn không nhiều lắm.
Cô ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa âm thầm quan sát Mạnh Dục Châu.
Sống mũi người đàn ông cao thẳng, đổ bóng xuống dưới ánh đèn sáng rực.
Cô bỗng nhiên chú ý thấy bên cạnh mũi anh có một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra.
Nốt ruồi đó mọc rất đẹp, vị trí vừa phải, cũng không quá nổi bật, lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho gương mặt vốn đã lạnh lùng, cấm dục của anh.
Nốt ruồi đó bỗng nhiên di chuyển, ánh mắt Mạnh Dục Châu hướng về phía cô, ngay sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông: “Ăn cơm cho đàng hoàng.”
Mạnh Dục Châu đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không kia, nhưng anh cố tình lảng tránh. Không ngờ Tống Tri Hòa cứ nhìn chằm chằm vào anh, lại càng lộ liễu hơn, anh mới lên tiếng.
Mặt Tống Tri Hòa đột nhiên đỏ bừng, lan đến tận mang tai. Cô như con chim cút thu lại ánh mắt, cúi gằm mặt xuống.
Sau bữa tối, Tống Tri Hòa vốn tưởng anh sẽ về phòng nghỉ ngơi, lại không ngờ anh đứng dậy: “Ra ngoài đi dạo một chút?”
Tống Tri Hòa gật gật đầu, khoác áo phao lên rồi đi theo sau anh.
Cơ sở vật chất gần biệt thự vô cùng hoàn thiện, cách đó không xa có một công viên, rất thích hợp để đi dạo.
Chắc là vì hôm nay trời nắng, nhiệt độ có tăng lên một chút, trên đường lác đác có vài người đi dạo giống như họ.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc lạnh nhất, nhưng nhiệt độ ban đêm cũng đã xuống thấp.
Lúc Tống Tri Hòa ra cửa, đã có thể cảm nhận được hơi lạnh đột ngột trên mặt, như thể từ nhà kính bước vào mùa đông giá rét.
Mạnh Dục Châu vẫn mặc chiếc áo khoác anh mặc ban ngày, trông có vẻ hơi mỏng manh trong mắt Tống Tri Hòa. Nhưng sắc mặt anh vẫn như thường, hoàn toàn không để chút hơi lạnh này vào mắt.
Hai người đi dọc theo một con đường sỏi đá. Mạnh Dục Châu dáng người cao, bước chân dài, một bước của anh bằng hai bước của Tống Tri Hòa. Tống Tri Hòa phải đi nhanh hơn một chút mới có thể theo kịp anh, nhưng chẳng mấy chốc, cô lại bị tụt lại phía sau.
Cô bước nhanh hơn để đuổi theo, phát hiện người đàn ông đã đi chậm lại một chút.
------oOo------
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.