Khi Tống Nghĩa Viễn tỉnh lại, các chức năng của cơ thể đều suy yếu do lâu ngày không hoạt động, ngay cả động tác đơn giản như xoay người cũng rất khó hoàn thành.
Cũng may, qua đánh giá của bác sĩ, nếu kiên trì phục hồi chức năng, việc tự chăm sóc bản thân cơ bản sẽ không thành vấn đề.
Lúc Tống Tri Hòa vào, vừa hay nhìn thấy hộ lý đang giúp ông rửa mặt.
Mấy ngày nay, Tống Tri Hòa đều đến thăm Tống Nghĩa Viễn, hai cha con cùng nhau trò chuyện, giết thời gian, cả hai đều không hề nhắc đến chủ đề kia – Trần Nhàn.
Chủ đề này như một điều cấm kỵ, ai nhắc tới cũng sẽ khơi gợi nỗi đau của đối phương. Tống Tri Hòa chú ý tới, mái tóc đen dày của Tống Nghĩa Viễn đã điểm vài sợi bạc, trông ông già đi vài phần. Rõ ràng người đàn ông mới hơn bốn mươi tuổi, thực ra vẫn chưa hẳn là già.
Khoảnh khắc nhìn thấy con gái bước vào cửa, Tống Nghĩa Viễn có chút hoảng hốt. Con gái giống hệt vợ, đây là điều ông đã phát hiện ra từ khi con bé mới chào đời.
Làn da vợ ông trắng nõn, ngũ quan thanh thoát, dung mạo thanh tú, nếu trang điểm đậm cũng sẽ trở nên diễm lệ, thu hút mọi ánh nhìn.
Hai ba năm trôi qua, Tống Tri Hòa lặng lẽ trưởng thành, như một đóa hoa nhài trên cành dần dần hé nở, ngũ quan, khí chất đều ngày càng giống mẹ cô. Khi Tống Nghĩa Viễn nhìn thấy cô, ông thoáng chốc như thấy lại dáng vẻ lần *****ên gặp vợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793410/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.