Sáng sớm hôm sau, Tống Tri Hòa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô nhíu mày, bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Ý thức Tống Tri Hòa tỉnh táo hơn một chút, giọng cô vẫn còn chút bực bội vì bị đánh thức: “Sớm vậy gọi điện cho em làm gì?”
Mạnh Dục Châu nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ, cũng không còn sớm nữa.
“Anh đang ở dưới lầu nhà em.” Mạnh Dục Châu ngồi trong xe, liếc nhìn cánh cổng đang đóng chặt, chậm rãi nói.
Tống Tri Hòa lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, giọng cô đột nhiên cao lên mấy tông: “Cái gì?”
Sao anh ấy lại đến mà không báo trước một tiếng? Ba vẫn chưa đồng ý chuyện của họ, không sợ ba sẽ đuổi anh ấy ra ngoài sao?
“Thế nên mới gọi em dậy ra gặp anh.” Mạnh Dục Châu khẽ cười, “Tri Tri, không cần vội, cứ từ từ sửa soạn.”
Tống Tri Hòa “bật” dậy khỏi giường, lao vào phòng vệ sinh rửa mặt qua quýt, rồi khoác vội chiếc áo phao bên ngoài là ra cửa.
Lúc ra ngoài, bước chân cô rất nhẹ. Bình thường giờ này, ba cô hẳn là đang ở thư phòng. Tống Tri Hòa đi ngang qua phòng ngủ của ông, phát hiện bên trong không có ai.
Cô rón rén đi ra, thấy Mạnh Dục Châu đang ngồi trong xe. Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cô liếc nhìn Mạnh Dục Châu, phát hiện anh có chút khác so với mọi khi. Hôm nay anh ăn mặc đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793431/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.