Hai người vào thư phòng một lúc lâu mà vẫn chưa thấy ra, Tống Tri Hòa thầm nghĩ, không lẽ đánh nhau thật rồi chứ.
Nghĩ vậy, cô vội chạy đến thư phòng. Vừa hay cửa thư phòng hé mở, Tống Nghĩa Viễn và Mạnh Dục Châu cùng bước ra. Không hề có cảnh giương cung bạt kiếm như cô tưởng tượng, ngược lại, cả hai đều mỉm cười.
Tống Tri Hòa không hiểu, hai người này đã đạt được thỏa thuận gì rồi ư?
Tống Nghĩa Viễn nhìn Tống Tri Hòa, nói: “Tri Tri, ba không phản đối con với Mạnh Dục Châu nữa.”
Tống Tri Hòa gần như tưởng cô nghe nhầm. Vậy mà ba cô lại thay đổi ý định nhanh đến thế.
Cô nhìn sang Mạnh Dục Châu, đôi mắt đen thẳm của anh ẩn chứa ý cười, như minh chứng rằng cô không hề nghe lầm.
Được rồi, xem ra hiệu suất của Mạnh Dục Châu đúng là rất cao.
“Hai đứa cứ nói chuyện đi. Ba ra sân tưới hoa.” Tống Nghĩa Viễn nói xong rồi rời đi.
Tống Tri Hòa lại nhìn Mạnh Dục Châu, vẻ mặt vẫn còn chút kinh ngạc: “Ba em đồng ý nhanh vậy sao?”
Mạnh Dục Châu xoa đầu cô: “Ừm, Tri Tri, sau này anh chính là bạn trai danh chính ngôn thuận của em.” Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ “danh chính ngôn thuận”.
Phiền phức lớn nhất đã được giải quyết, vẻ mặt anh lúc này, ai nhìn vào cũng biết tâm trạng anh đang rất tốt.
Mạnh Dục Châu lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp vuông nhỏ bọc nhung, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793432/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.