“Tôi đâu có.” Vưu Tư Gia hơi ngượng và hơi tức giận, “Cậu đang nói linh tinh gì vậy!”
Một khi nhắc đến Dương Huyên, cô liền như con mèo nhảy dựng lên. Lục Trạch Minh lạnh lùng nhìn, đột nhiên hỏi: “Cậu có đang yêu sớm không?”
Vưu Tư Gia đỏ mặt: “Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Vưu Tư Gia nghi hoặc nhìn cậu ta: “Tại sao cậu luôn hỏi chuyện này vậy?”
Cậu ta khựng lại: “Tôi là lớp phó học tập, quan tâm đến việc học của cậu.”
“Ồ.” Cô gật đầu, thật lòng nói, “Vất vả cho cậu rồi.”
Sắc mặt Lục Trạch Minh càng không tốt.
Người lấy nước phía trước đi khỏi, Vưu Tư Gia tiến lên, tiện miệng hỏi: “Cần tôi giúp cậu lấy nước không?”
Lục Trạch Minh nghe vậy, vặn mở cốc của mình, đưa qua.
Vưu Tư Gia nhận lấy chiếc cốc giữ nhiệt màu đen của cậu ta, hơi nước nóng phả vào mặt, lại nghe cậu ta nói: “Cậu vẫn nên tiếp xúc ít với anh ta đi, cậu đang đi học, anh ta ngày nào cũng rửa xe, ngày nào cũng ở cùng nhau, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì.”
“Thì sao chứ?” Vưu Tư Gia theo bản năng phản bác, “Rửa xe kiếm tiền có gì đáng xấu hổ sao? Ít nhất anh ấy tự lực, hơn nữa Dương Huyên vẫn đang đi học, anh ấy đã thực tập rồi!”
Càng nói càng tức, cô nhét cốc giữ nhiệt vào tay Lục Trạch Minh rồi định xoay người: “Sao cậu lại đáng ghét thế!”
Sắc mặt Lục Trạch Minh trầm xuống: “Anh ta thật sự tự lực sao?”
Vưu Tư Gia quay người nhìn cậu ta: “Là sao?”
Lục Trạch Minh không trả lời, ngập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503769/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.