Vưu Tư Gia không chậm trễ, nhanh như chớp chạy thẳng đến bên cạnh Dương Huyên.
Dương Huyên lại kéo cô bé ra sau lưng mình, cánh tay cầm hòn đá liền giơ lên, nhắm thẳng vào Lưu Điên mà ném tới.
Lưu Điên mang đôi giày vải rách, vậy mà động tác lại linh hoạt vô cùng. Gã nghiêng người tránh thoát, sau đó ngoảnh lại nhìn viên gạch lăn lóc trên mặt đất rồi bước đến cửa, cười tủm tỉm nhìn hai người:
“Ê! Không trúng đâu!”
Dương Huyên dùng ngón tay cái ấn xuống ngón trỏ, lập tức vang lên một tiếng “rắc” khẽ khàng. Cậu sải hai bước đến trước chiếc xe đạp, giật mạnh túi nilon treo bên hông xe xuống rồi thọc tay vào bên trong lục tìm.
Nụ cười thèm thuồng còn dính trên mặt Lưu Điên thoáng chốc đông cứng lại. Gã thấy tình thế không ổn, lập tức quay người, cắm đầu chạy thẳng vào con hẻm nhỏ.
Dương Huyên quăng túi xuống đất, vớ lấy cây liềm rồi lao theo.
Vưu Tư Gia nhìn chiếc xe đạp, lại nhìn hai người đang đuổi nhau, vội vàng chạy theo sau Dương Huyên. Nhưng tốc độ của cô bé không bằng cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Tính khí liều lĩnh của Dương Huyên lúc này mới lộ rõ, cậu vừa chạy vừa vung liềm chém về phía trước. Lưu Điên né tránh nhưng vẫn bị lưỡi liềm quẹt trúng. Gã đau đến mức gào lên một tiếng, ôm lấy cánh tay rồi rẽ sang hướng khác.
Gã lêu lổng suốt ngày trong những con hẻm nhỏ này, rõ ràng quen thuộc địa hình hơn hẳn. Chỉ trong chớp mắt, gã vừa lăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503824/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.