Vưu Tư Gia trốn một lúc, đợi mẹ của Hổ Tử đi xa mới đứng dậy. Khi cô bé nhìn xuống lầu lần nữa, con hẻm đã trống trải, chỉ còn lại Đại Hoàng. Nó lẻ loi đi dạo một vòng trong bóng tối, cuối cùng lại chui vào ổ.
Những ngày đi học có thể ngủ nướng, nhưng vào cuối tuần, Vưu Tư Gia nhất định dậy sớm.
Sáng sớm, cô bé đã kéo một chiếc ghế đẩu ra trước cửa ngồi. Sương sớm mát lành, hương hoa hoè trong hẻm lan tỏa nhè nhẹ. Một người hàng xóm kéo chiếc xe thồ đi ngang qua cửa, mặt đường gập ghềnh khiến những thùng nước buộc trên xe, dùng để tưới cây, va vào nhau kêu lộc cộc. Người đó chào cô bé: “Tiểu Tư Gia, thứ Bảy mà cũng dậy sớm thế à?”
Vưu Tư Gia gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ rằng cũng không còn sớm nữa.
Ánh mắt cô bé hướng về phía cửa nhà đối diện chéo bên kia. Đã gần tám giờ mà cánh cửa ấy vẫn đóng chặt.
Ngồi thêm một lúc, Vưu Tư Gia nghe thấy tiếng bà gọi ăn cơm từ phía sau. Nhưng Vưu Tư Khiết vẫn chưa dậy, thế nên cô bé tự mình vào ăn trước. Ngồi trước chiếc bàn thấp, cô bé bóc hai quả trứng luộc, ăn xong chỉ còn lại hai lòng đỏ. Cô bé lại cầm thêm hai chiếc bánh bao, định mang về cho chị.
Trên đường về, từ xa, cô bé đã phát hiện cánh cửa gỗ chéo đối diện nhà mình đã mở—
Dương Huyên đang ngồi trên tảng đá trước cửa, cậu đang cúi đầu, chăm chú nghịch ngợm thứ gì đó trên đầu gối. Trời vẫn còn mát, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-xao-dong-tu-xuan-ky/1503827/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.