Sau khi nghe cô nói “không sao”, Giang Diệc Nhiên liền quay lưng bỏ đi.
Nhưng Phương Hạm vẫn còn hồi hộp, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Giữa hai người bọn họ vốn chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Mỗi lần cậu chủ động lên tiếng, cô đều nhớ rất lâu.
Đôi mắt của cậu thiếu niên ấy có một nét gì đó vừa sắc bén vừa quyến rũ, khóe mắt và đuôi mắt hơi hất lên, nhưng đồng tử thì lại mang màu đen thuần khiết, rất đỗi chân thành. Mỗi lần cậu nhìn về phía cô, cô lại thấy hơi bối rối, chẳng dám nhìn lại.
“Thật cạn lời, đến một câu xin lỗi cũng không biết nói.”
Dương Thư Tuyết lẩm bẩm đi tới, rồi thò tay vào túi tìm, “Thôi chết, hình như mình không mang khăn giấy.”
“Không sao đâu, cũng không ướt lắm. Phủi đi là được rồi.”
Phương Hạm an ủi bạn, cúi đầu chỉnh lại tóc.
Thật ra phần tuyết đáng lo thì đã tan hết rồi, ngoài việc trên đỉnh đầu hơi ướt thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
Hai người vội vã dọn dẹp sơ qua, rồi tranh thủ quay lại lớp trước giờ học chiều.
Giang Diệc Nhiên trở lại muộn hơn cô một chút.
Dường như cậu đã quên luôn chuyện vừa nãy khi ném tuyết trúng đầu cô, về lớp cũng chẳng nói thêm câu nào, khiến cô cứ thấp thỏm lo âu một cách vô ích.
Chiều nay có hai tiết tiếng Anh, một tiết Vật lý và một tiết Sinh học.
Vì trước đó nghỉ học ở nhà một thời gian, Phương Hạm bị hụt kha khá bài vở. Tuy có cố gắng tự học ở nhà, nhưng từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2803957/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.