Khi Phương Hạm về đến nhà, Phương Vi và Quan Huống vẫn chưa về, phòng khách trống vắng đến lạ thường.
Cô uống thuốc rồi trở về căn phòng nhỏ của mình, viết vài dòng nhật ký rồi lên giường ngủ.
Vì bệnh tim không tốt, bác sĩ dặn cô phải ngủ trước mười giờ. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn tuân thủ theo.
Trong thuốc có thành phần an thần, nên Phương Hạm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mãi đến một lúc sau, cô mới mơ hồ cảm nhận được có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Dù vẫn còn chút ý thức, nhưng đầu óc cô lúc đó quá choáng váng, mắt cũng không thể mở nổi. Chỉ cảm thấy sau lưng như có thêm một lớp trọng lượng nhẹ, bả vai lập tức ấm lên, ai đó đang kéo chăn giúp cô.
Phương Hạm đoán chắc là Phương Vi đã về, cảnh giác trong lòng cũng theo đó mà tan biến, an tâm tiếp tục ngủ say.
Không biết có phải “ngày nghĩ gì, đêm mộng thấy” không, mà trong giấc mơ, cô lại thấy cảnh Giang Diệc Nhiên đứng trên bục cao ở sân trường, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, một hình ảnh cứ thế hiện ra rồi dần dần kéo cô ra khỏi giấc ngủ.
Trong phòng lúc này rất tối, nhưng dưới khe cửa lại le lói ánh sáng từ phòng khách hắt vào.
Có vẻ Phương Vi và Quan Huống vẫn chưa ngủ. Cô căng tai lắng nghe, quả nhiên còn nghe được tiếng TV bị vặn rất nhỏ ở đằng xa.
Cô dụi mắt ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem giờ: 11 giờ 20 phút.
Nghĩ đến Giang Diệc Nhiên, cơn buồn ngủ của Phương Hạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2803958/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.