“Cậu thử xem.” Phương Hạm đưa món đồ chơi cho cậu, trông rất hào phóng.
Giang Diệc Nhiên thật ra không hứng thú mấy, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy xem qua. Chỉ là một món đồ chơi nhỏ hơi “ngốc nghếch”, chủ yếu đánh vào tâm lý người tiêu dùng thôi. So với loại cũ thì lập trình phức tạp hơn một chút, thêm vài tính năng tương tác.
Cậu dùng ngón trỏ khẽ chạm vào đầu món đồ chơi. Màn hình giữa trán nhanh chóng sáng lên, hiển thị khuôn mặt biểu cảm kiểu đang rất “thích thú”, hai mắt nhắm hờ, hai má còn hơi ửng hồng.
Nhìn đúng là giống một con thú cưng tí hon thật.
“Có phải rất vui không?” Phương Hạm hỏi, giọng vừa hào hứng vừa mong chờ.
Giang Diệc Nhiên nhận ra Phương Hạm thật sự thấy món này thú vị, vì thế mới đưa cho cậu chơi thử. Cô bé có đôi mắt trong veo, ánh mắt sáng lấp lánh, nét mặt cũng ngây thơ dễ thương.
“Cũng được.” Cậu không nỡ làm cô cụt hứng.
Phương Hạm nhìn như kiểu con gái nhà nề nếp, gia đình yên ấm, đơn thuần và đôi khi hơi ngơ. Cậu cũng biết sức khỏe cô không tốt, nhưng không rõ cụ thể là bệnh gì.
“Nó tên gì vậy?” Giang Diệc Nhiên hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“LuLu.” Phương Hạm trả lời: “Chỉ đặt đại thôi, nhưng nghe cũng đáng yêu ha.”
“Ừ, dễ thương đó, nhớ chăm cho tốt nha.” Giang Diệc Nhiên Nhiên trả lại món đồ chơi. Cậu đoán chắc Phương Hạm cũng chỉ hào hứng lúc mới mua, chơi chán rồi là đem quăng vào xó.
Đúng lúc này, chuông báo vào học vang lên. Một lát sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2803963/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.