Thật ra Phương Hạm có cảm giác được Giang Diệc Nhiên chạm vào mình, nhưng cô không muốn để ý, cũng không dám quay đầu lại.
Cô vừa mới khóc đến nỗi mắt cay xè, trong lòng ngổn ngang một nỗi buồn dữ dội.
Chỉ cần nhớ đến khoảnh khắc cậu đánh rơi đồ cô đưa ra, thô bạo và giọng nói lạnh lùng, là tim cô như bị đè nặng bởi một tảng đá. Âm ỉ đau, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cậu thậm chí còn không xem cô là con gái, hay một người bạn học bình thường, chỉ là người qua đường không quan trọng, có thể mắng mỏ vài câu rồi quay đi không luyến tiếc.
Trước đây cô từng vui mừng vì được ngồi cạnh Giang Diệc Nhiên, được làm bạn cùng bàn với cậu. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn tránh xa cậu càng xa càng tốt.
Cô sợ mình lại làm gì khiến cậu khó chịu, sợ sự bực bội và cáu gắt của cậu lại đổ lên đầu mình. Không dám nhìn cậu, thậm chí chỉ cần ngồi hơi gần phía bên cậu thôi cũng khiến cô mất cảm giác an toàn. Cô còn sợ Giang Diệc Nhiên nếu không vui khi nhìn thấy cô sẽ ra tay đánh cô thật.
Trong giờ học, cô không dám nghiêng đầu về phía ấy, chỉ dám chăm chăm nhìn vào sách vở và ghi chép của mình.
Cuối cùng cũng nhịn được đến khi tan học. Phương Hạm đi ăn trưa với Dương Thư Tuyết, trong lúc đó cô bạn kia vẫn không quên nhắc lại chuyện xảy ra sáng nay.
Khi Phương Hạm đưa đồ cho Giang Diệc Nhiên thì không ai thấy, nhưng khoảnh khắc cậu hất thanh sô-cô-la rơi xuống đất và mắng cô tránh xa ra, thì cả lớp đều quay đầu nhìn.
Chính cô cũng biết mình rất mất mặt, xấu hổ vô cùng, nên trên đường ra căng-tin cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Đã nói bao nhiêu lần là đừng có thích cậu ta, cậu cứ không nghe. Giờ thấy hậu quả rồi chứ?” Dương Thư Tuyết nói thẳng.
“Cậu nhìn cái kiểu người như thế đi, không có chút văn hóa nào, cũng chẳng có tí phong độ đàn ông nào. Cậu ta yêu đương cũng chỉ là chơi bời thôi.”
“Cậu xem cậu ta đối xử với cậu thế nào, đến một câu xin lỗi còn không buồn nói. Rõ ràng là không coi ai ra gì.”
“Không nói đến chuyện yêu hay không yêu, đến cả tôn trọng tối thiểu dành cho con gái mà cũng không có. Cậu đúng là không nên dây vào cậu ta.”
“Thật không hiểu cậu với mấy đứa kia thích cậu ta vì cái gì. Chỉ vì mặt mũi đẹp trai thôi sao?”
Phương Hạm đi bên cạnh Dương Thư Tuyết, nghe cô nói những lời đó mà không biết phải đáp lại như thế nào.
Cô lúc này hoàn toàn uể oải, chẳng còn chút sức lực. Vốn dĩ sau hai tiết học tâm trạng đã bình ổn hơn chút, nhưng bị bạn khơi lại chuyện đó, trong lòng lại bắt đầu buồn bã, sống mũi cay cay.
Có lẽ là vì tiết ba lúc đầu giờ cô đã khóc quá nhiều, cảm xúc dồn nén tiêu hao quá lớn, nên Phương Hạm cảm thấy tim mình hơi khó chịu, như thể đang trôi lơ lửng trong lồ ng ngực, chẳng thể đặt xuống chỗ nào vững vàng.
Nhưng cô cũng không chắc đó là phản ứng tâm lý do buồn bã, hay là bệnh tim của mình thật sự có vấn đề.
Thấy Phương Hạm cứ cúi đầu ủ rũ không nói gì, Dương Thư Tuyết cũng không tiện nói thêm.
Cô biết Phương Hạm đang buồn, lại thuộc kiểu người dễ vỡ vụn, nên cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.
“Đừng buồn nữa mà. Hôm nay để mình đãi cậu một bữa ngon nhé.”
“Một lát vào căn-tin, cậu muốn ăn gì thì cứ chọn, cứ quẹt thẻ của mình.”
Phương Hạm ngẩn người một chút, rồi khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “Không cần đâu.”
“Thôi đừng khách sáo. Hôm nay đặc biệt mà, bỏ lỡ dịp này là không có lần sau đâu đấy.” Dương Thư Tuyết hào phóng nói, “Mà mình thấy cậu cũng không cần phải buồn. Chẳng qua là một tên cặn bã thôi mà. Cậu ta không để tâm đ ến cậu, thì mình cũng đừng để tâm đ ến cậu ta nữa.”
“Nếu cậu chỉ thích kiểu đẹp trai, thì em họ mình cũng đẹp trai đấy chứ.”
“Mà học giỏi nữa. Để hôm nào mình xin ảnh rồi giới thiệu cho cậu nha.”
Phương Hạm vốn đã đỏ mắt, sắp khóc nữa rồi. Nhưng vì Dương Thư Tuyết luôn bên cạnh an ủi như vậy, nỗi buồn trong lòng cũng dần vơi đi một chút.
Hai cô gái ăn trưa ở căn-tin.
Vì chuyện buổi sáng, Phương Hạm không muốn quay lại lớp sớm, không muốn nghe thấy người khác bàn tán về mình, càng không muốn thấy ánh mắt thương hại hoặc chê cười mình “tự mình đa tình”.
Dương Thư Tuyết cũng hiểu điều đó. Biết cô bạn sáng nay bị một nam sinh nạt trước mặt cả lớp thật sự mất mặt, nên đã đi cùng cô ra khu sân thể dục nhỏ, ngồi nghỉ một lát.
Mùa đông ở miền Nam nhìn nhiệt độ thì không quá lạnh, vẫn trên 0 độ, chỉ là trời âm u xám xịt.
Phương Hạm sức khỏe yếu, lại bị bệnh tim, máu lưu thông kém đến các chi. Thế nên cứ đến mùa thu đông, tay chân cô lúc nào cũng lạnh toát.
Cô cùng Dương Thư Tuyết mỗi người mua một lon sữa dừa đóng hộp ấm nóng, cầm trong tay như túi sưởi, mãi đến gần giờ vào học mới quay về lớp.
Suốt buổi trưa, Phương Hạm không nói mấy lời.
Tâm trạng cô rất tệ, cũng không biết nói gì, nhưng chủ yếu là vì sau một trận khóc trong tiết ba, cơ thể cô bắt đầu thấy mệt mỏi, như chẳng còn chút sức lực nào.
Khi quay về, lớp học đã ồn ào, đa số mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình.
Lúc Phương Hạm bước vào, lớp học bỗng chốc yên lặng một chút, nhưng cũng chỉ là nhìn cô một cái, rồi ai lại lo việc nấy.
Cô gái cúi đầu, bước qua lối đi giữa các dãy bàn để về chỗ ngồi. Nhưng vừa đi gần đến nơi, khi khẽ ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Giang Diệc Nhiên đang ngồi bên cạnh chỗ mình.
Người bình thường hay về lớp muộn nhất vào buổi trưa, hôm nay lại hiếm hoi có mặt trước giờ học.
Và lúc này, Giang Diệc Nhiên cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt cậu u tối, sâu thẳm, rơi thẳng về phía cô như mũi tên cắm trúng hồng tâm.
Phương Hạm bất giác run nhẹ nơi lồ ng ngực.
Rõ ràng là, ngay từ lúc cô bước vào lớp học, ánh mắt đối phương đã rơi lên người cô rồi. Chỉ là khi Phương Hạm bước nhanh về chỗ ngồi, ngẩng đầu lên mới bắt gặp được ánh nhìn ấy.
Cậu thiếu niên trắng trẻo ngồi ngay ngắn trên ghế, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen láy và trong trẻo. Cậu tựa người vào ghế, nét mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Phương Hạm bình thường chỉ cần đối mắt với cậu một chút thôi là tim đã đập thình thịch như nai con chạy loạn. Nhưng lần này, dù cô cũng nhanh chóng thu ánh mắt về như mọi khi, thì lại chẳng còn cảm giác ngại ngùng, kích động hay vui mừng nữa —
Sau chuyện xảy ra sáng nay, cô buộc phải tỉnh mộng khỏi giấc mơ màu hồng của thiếu nữ.
Hiện thực thì tàn khốc.
Cậu không để tâm đ ến cô, cũng chẳng hề tôn trọng cô. Dù cô có khóc đến chết đi sống lại, cậu ấy cũng chẳng thấy có gì phải áy náy. Từ đầu đến cuối, tình cảm của cô chỉ là đơn phương mà thôi.
Phương Hạm thấy mình thật đáng thương.
Chỉ lướt mắt qua cậu một cái rồi cô lập tức cụp hàng mi xuống, lặng lẽ quay về chỗ ngồi của mình, mím môi.
Buổi chiều toàn mấy tiết học nhẹ nhàng, không cần vận dụng đầu óc nhiều.
Phương Hạm vẫn giữ nguyên tư thế như hai tiết học cuối buổi sáng, ngồi yên lặng một chỗ.
Giang Diệc Nhiên có vẻ cũng bị cú sốc tỏ tình thất bại lúc sáng làm cho chán nản. Người thường ngày cứ tan tiết là biến mất khỏi lớp, vậy mà hôm nay lại ngồi nguyên tại chỗ đến tận lúc tan học.
Nhưng cậu không bắt chuyện với cô, cô cũng không nói chuyện với cậu.
Dù là bạn cùng bàn, hai người chẳng khác gì người dưng nước lã.
Dường như cậu đã hoàn toàn quên mất những gì mình đã làm với cô vào buổi sáng, cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra, muốn làm gì thì làm.
Buổi trưa Phương Hạm đã cảm thấy không được khỏe. Lúc ở cùng Dương Thư Tuyết còn khá hơn một chút. Nhưng buổi chiều phải quay lại chỗ ngồi bên cạnh Giang Diệc Nhiên, cô lại có cảm giác như bản thân đang bị kéo ngược về khoảnh khắc đau đớn lúc sáng.
Vừa sợ, lại vừa buồn.
Cô không dám dây vào Giang Diệc Nhiên, cũng chẳng dám nói chuyện với ai trong lớp, sợ mọi người lại nhớ đến bộ dạng thảm hại của mình lúc sáng.
Phương Hạm chỉ muốn biến mình thành không khí, cố gắng chịu đựng hết buổi học rồi về nhà khóc một trận thật to.
Sáng nay cô đã rất muốn khóc òa, nhưng đang ở trong lớp nên không thể bộc lộ hết được, chỉ có thể vừa rơi nước mắt vừa cố nén tiếng nấc.
Nhưng cảm xúc như vậy càng kìm nén lại càng ngột ngạt, giống như một căn bệnh mãn tính đang đè nặng lên tim cô vậy.
Dù vậy Phương Hạm vẫn không muốn nghỉ học, cô gắng gượng chịu đựng, mãi cho đến khi tan học. Sau tiết cuối, cô mới đi ra hành lang vắng vẻ bên ngoài gọi điện cho Phương Vi.
Lúc đó vừa hết giờ, ai cũng đang vội vàng chạy đến nhà ăn để kịp ăn tối trước khi vào học buổi tự học tối. Cả sân trường vang lên tiếng bước chân cùng tiếng cười đùa của đám học sinh.
Phương Hạm tìm một góc vắng người, do dự một lúc mới dám bấm số gọi cho Phương Vi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao thế Phương Hạm? Có chuyện gì à mà gọi cho chị?”
Phương Hạm đứng quay mặt vào bức tường, cả người trông như đang tự kiểm điểm trước lỗi lầm.
Thật ra cô không hề muốn làm phiền chị mình. Hơn nữa tối qua Phương Vi vừa mới cãi nhau với Quan Huống vì chuyện của cô.
Cô không muốn trở thành gánh nặng, nhưng thật sự hôm nay quá mệt mỏi, quá buồn.
“Chị ơi… hôm nay em thấy hơi khó chịu…” Giọng cô gái nhỏ nhẹ, dè dặt, nghe vào lòng khiến người ta xót xa.
“Em không muốn học buổi tối nữa, chị có thể đến đón em về nhà được không?” cô khẽ hỏi.
Thực ra Phương Hạm sớm đã ngừng khóc rồi. Nhưng có lẽ vì vừa nghe thấy giọng người thân, nên cảm xúc dồn nén suốt một ngày lập tức bùng phát.
Đến cuối câu, giọng cô nghẹn lại, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống không ngừng.
–
Giang Diệc Nhiên vốn dĩ nghĩ rằng chuyện chẳng to tát gì, chỉ cần nói với Phương Hạm vài câu là ổn.
Nhưng sáng nay khi cậu định đưa đồ cho cô, cô gái ấy lại cố tình phớt lờ cậu, khiến tâm trạng vốn đã không tốt của cậu giờ lại càng thêm bực bội vô cớ.
Thực ra, cậu hoàn toàn có thể mặc kệ cô ấy.
Cô ấy muốn khóc thì cứ để cô ấy khóc, liên quan gì đến cậu?
Cậu với cô ấy thân thiết lắm sao? Suốt ngày dính lấy nhau để làm gì, giữa hai người cũng đâu phải có mối quan hệ gì đặc biệt.
Mỗi khi tâm trạng bực dọc, trong đầu Giang Diệc Nhiên luôn trồi lên những suy nghĩ như vậy. Nhưng mỗi lần quay sang thấy Phương Hạm nằm gục bên cạnh, trông mềm nhũn và tội nghiệp, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có lỗi.
Lớp thì đông người, mà cậu lại sĩ diện, nên cảm thấy không tiện mở lời.
Giang Diệc Nhiên nhớ là hình như cô cũng đi tàu điện ngầm tuyến số 1 về nhà, nên nghĩ thôi đợi tan học buổi tối rồi nói với cô mấy câu cũng được.
Dù gì thì cũng đã qua một ngày rồi, tính khí cô nàng có nóng đến mấy, đến lúc đó chắc cũng nguôi ngoai ít nhiều.
Giang Diệc Nhiên nghĩ vậy, nhưng lúc tan học buổi tối trở về lớp lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Ban đầu Giang Diệc Nhiên còn tưởng Phương Hạm đi ăn ở căn tin chưa quay lại. Nhưng đến khi chỉ còn một phút nữa là bắt đầu tiết tự học buổi tối, vị trí bên cạnh cậu vẫn trống trơn.
Lúc này cậu mới để ý, cặp sách của Phương Hạm cũng biến mất rồi.
Bình thường cô gái ấy sẽ treo cặp sau ghế. Nhưng giờ sau ghế hoàn toàn trống không.
Giang Diệc Nhiên ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày. Trong lồ ng ngực bỗng siết lại, cảm giác bất an dâng lên.
Đúng lúc đó, chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên.
Thiếu niên ngồi yên tại chỗ, tay phải đặt trên mặt bàn vô thức siết chặt thành nắm đấm, các khớp tay trắng bệch.
Cậu nén lại dòng suy nghĩ rối bời, cuối cùng vẫn đứng phắt dậy, bước thẳng đến chỗ lớp trưởng.
Lúc đó lớp trưởng đang ngồi lấy bài tập ra, chỉ cảm thấy ánh sáng phía trước tối sầm lại, một cái bóng lớn từ bên phải đột ngột bao phủ.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai nổi tiếng của Giang Diệc Nhiên.
Chỉ là lúc này sắc mặt cậu ta có phần nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, trông tâm trạng không mấy tốt.
Cậu đứng bên cạnh, thân hình cao lớn che khuất cả ánh sáng, tạo nên một mảng bóng đổ xuống bàn.
“Phương Hạm đâu rồi?” Giang Diệc Nhiên hỏi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.