Giang Diệc Nhiên đột nhiên hành động như vậy khiến Phương Hạm có chút không kịp thích ứng.
Cô chưa từng thân mật đến mức này với con trai bao giờ, chỉ cảm thấy cả sống lưng đều tê rần.
Bị anh hôn một cái, phần da cổ bên phải giống như vẫn còn giữ nguyên cảm giác khi bị hôn lúc ấy, ấm nóng, ẩm ướt, như vẫn vương hơi thở và nhiệt độ từ môi anh.
Chưa kịp phản ứng lại thì anh lại cúi xuống hôn thêm một cái lên má cô.
Tim Phương Hạm lại bắt đầu đập loạn.
“Em… em về trước đây.”
Cô vừa nóng vừa choáng, nói năng lộn xộn, rất muốn tìm chỗ yên tĩnh để bình tĩnh lại.
“Ừm.”
Giọng người đối diện trầm thấp từ lồ ng ngực vọng ra, mang theo từ tính dịu nhẹ: “Được.”
Phương Hạm rối rắm đến mức không biết nên nói gì, cứ như bị kéo vào làm một việc mà mình không hề giỏi.
“Anh cũng mau về đi, hôm nay mới ăn có một miếng bánh mì, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu,” cô dặn.
“Ừ, nghe lời em.”
Anh vừa trả lời vừa nhìn cô không rời mắt. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Giang Diệc Nhiên mỉm cười nhẹ, giọng nói như mang chút mật ngọt: “Em đã nhắc mấy lần rồi đấy.”
Phương Hạm đỏ mặt, khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía khu có đèn.
Giang Diệc Nhiên vẫn luôn đi sau lưng cô, cho đến tận cửa ký túc xá mới dừng lại.
Dù phần lớn khuôn viên trường rất tối, nhưng khu vực cửa ký túc lại sáng trưng.
Trước khi vào, Phương Hạm quay đầu lại nhìn Giang Diệc Nhiên một cái.
Anh đứng thẳng tắp nơi cửa, vẫy tay với cô. Dưới ánh đèn đường và đèn trong ký túc xá, bóng anh được chiếu rọi rất rõ ràng.
Dù có bao nhiêu sinh viên đi học thêm buổi tối trở về, giữa đám đông, ánh mắt vẫn chỉ bị thu hút bởi mỗi anh.
Giang Diệc Nhiên khẽ cười.
Với gương mặt đẹp trai trời cho, khi anh cười mang theo nét lười nhác, phong lưu, cực kỳ quyến rũ, rất dễ làm tim con gái rung lên.
Tai Phương Hạm nóng bừng, cô vội vã gật đầu rồi chạy vào ký túc xá.
Cô không nhớ mình đã về phòng thế nào, cũng không rõ đã rửa mặt hay leo lên giường bằng cách nào. Chỉ biết là đến khi nằm lên giường, vẫn không thể tin nổi những gì vừa xảy ra trong một tiếng đồng hồ trước, rằng mình đã đồng ý.
Cô chui vào chăn, căng thẳng mở điện thoại ra xem.
Vừa mở khóa, đã thấy tin nhắn từ Giang Diệc Nhiên: “Gửi anh thời khóa biểu của em đi.”
Phương Hạm khựng lại một giây, nhưng nghĩ đến chuyện hai người đã xác nhận quan hệ, đưa thời khóa biểu cũng là chuyện bình thường. Nếu đã quyết định trải nghiệm yêu đương với Giang Diệc Nhiên, thì tốt nhất nên toàn tâm toàn ý.
Cô mở app, sao chép thời khóa biểu rồi gửi qua cho anh, sau đó hỏi:
“Anh về đến nhà chưa?”
Cô tắm rửa, dọn dẹp cũng mất gần bốn mươi phút, chắc giờ anh đã về đến nơi rồi.
“Vẫn còn ngoài đường, sắp về tới.” Giang Diệc Nhiên nhắn lại.
“Ừm, vậy anh cứ lo việc trước đi. Về nhà nhớ ăn chút gì đó. Rồi ngủ sớm nha.” Cô đánh máy, gửi đi.
“Được.”
Phương Hạm nhìn dòng chữ trên màn hình, nhìn tên và ảnh đại diện của anh, vẫn thấy như trong mơ.
Tất cả những chuyện này thật sự là thật sao? Cô đang yêu đương với Giang Diệc Nhiên ư?
Càng nghĩ, mặt cô lại càng nóng ran lên.
Cô trở mình trong chăn, đặt điện thoại qua một bên, ánh mắt vô thức rơi vào quả cầu tuyết bên gối.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào nó, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đầy đủ.
Nhưng tối đó cô lại không ngủ ngon.
Vì chính thức ở bên Giang Diệc Nhiên, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện này, lăn qua lộn lại đến tận khuya mới chợp mắt được.
Hôm sau là thứ Sáu, buổi sáng không có tiết.
Phương Hạm phải ra tiệm hoa mở cửa. Sáng nay có đơn đặt hoa tươi từ chợ đầu mối, cô phải đi nhận. Dù tối qua ngủ muộn, nhưng không hiểu sao sáng nay dậy lại không thấy buồn ngủ gì, thậm chí còn tỉnh táo hơn cả bình thường.
Cô rửa mặt, thay quần áo mới. Tâm trạng tốt nên còn xịt nhẹ ít nước hoa rồi mới ra ngoài.
Vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn từ Giang Diệc Nhiên: “Em dậy chưa?”
Phương Hạm có chút bất ngờ vì anh cũng dậy sớm thế.
Cô thì vì không có tiết học, lại hẹn giao hoa trước chín giờ nên phải ra sớm.
“Dậy rồi.” Cô trả lời.
Phương Hạm không biết những cô gái khác khi mới yêu sẽ như thế nào, nhưng bản thân cô thì cực kỳ căng thẳng, đến cả cách trả lời tin nhắn cũng phải suy nghĩ.
Có lẽ là bởi đối phương là Giang Diệc Nhiên.
Cậu con trai cô từng thích thầm suốt thời thiếu nữ, người khiến cô luôn thấy khác biệt với phần còn lại của thế giới.
Hôm nay trời rất đẹp.
Mới hơn tám giờ, nắng đã vàng rực rỡ. Những hàng cây bồ đề, cây bưởi trong trường xanh đậm, dưới ánh nắng rọi xuống càng thêm sức sống.
Tiết đầu đã bắt đầu, sinh viên có tiết đều đã lên lớp, nên trong sân trường lúc này vẫn còn khá vắng vẻ.
Phương Hạm vừa bước xuống lầu đã nhận được tin nhắn từ Giang Diệc Nhiên: “Anh đang đợi em trước cổng Đông của trường.”
Mắt cô trừng lớn, đứng sững lại, lập tức nhắn lại: “Sao anh lại qua đây?”
Ban đầu cô còn định ghé căn-tin ăn sáng, nhưng nghĩ tới việc Giang Diệc Nhiên đã chờ ở cổng, cô lại thấy ngại không muốn để anh đợi lâu. Vì vậy bỏ luôn bữa sáng, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng, cô đã thấy Giang Diệc Nhiên từ xa đang ôm một bó hoa hồng phớt to đùng.
Màu hoa dịu nhẹ, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ nổi bật.
Anh cũng thấy cô, lập tức bước nhanh hai bước, chạy tới trước mặt cô đưa bó hoa ra.
Phương Hạm sững người, hơi cảm động. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cảm ơn.” Cô nhận hoa, ngượng ngùng nói nhỏ: “Nhưng… em bán hoa mà, anh còn tặng em hoa nữa.”
“Hoa anh tặng tất nhiên không giống với mấy bó trong tiệm của em rồi. Đây gọi là nghi thức.” Anh cười, trả lời.
Phương Hạm khẽ gật đầu, ghé sát vào hít thử. Hoa rất tươi, cánh đầy nước, mềm mại, đúng lúc hoa nở rộ đẹp nhất.
“Sao anh tới sớm vậy?” cô ngẩng đầu hỏi.
“Anh đoán em không có tiết buổi sáng, chắc sẽ ra tiệm hoa. Vừa hay hôm nay thời tiết đẹp, không nắng gắt mà vẫn có ánh mặt trời, thời tiết cũng dễ chịu, nên muốn tranh thủ chở em đi hóng gió một vòng.” Giang Diệc Nhiên đáp.
“Hả?”
Phương Hạm vẫn còn hơi ngơ ngác. Mãi đến khi đi theo Giang Diệc Nhiên tới nơi, cô mới hiểu cái gọi là “chở đi hóng gió” mà anh nói là gì.
Giang Diệc Nhiên đổi sang một chiếc siêu xe mui trần màu xanh lam, nhìn từ xa đã thấy khí thế cực kỳ chói mắt.
“Cái này là xe của anh thật sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tuy cô biết gia đình Giang Diệc Nhiên có vẻ khá giả, nhưng cụ thể giàu đến mức nào, bố mẹ làm gì thì cô hoàn toàn không rõ. Hồi cấp ba, anh vốn đã có chút bí ẩn, hoặc cũng có thể do Phương Hạm quen biết ít người nên thông tin luôn mù mờ.
“Thế nào? Mới lấy về tối qua.” Giang Diệc Nhiên nói với giọng điệu nhàn nhạt như không.
“Ờm, nổi bật thật, màu cũng đẹp nữa.”
Phương Hạm không rành về xe, nhưng cũng nhìn ra được cái xe này chắc chắn là cực kỳ đắt đỏ. Vậy mà Giang Diệc Nhiên lại nói như thể chỉ là mua một món đồ chơi nhỏ anh thích.
“Em thấy thích là được rồi. Sau này trời đẹp anh chở em đi dạo nhiều hơn.” Anh vòng sang phía bên kia, mở cửa xe cho cô.
Nhưng Phương Hạm lại đứng yên tại chỗ, không vội lên xe.
“Ờm.”
Cô hơi lưỡng lự, rồi nhỏ giọng nói: “Hay là đừng chạy nhanh quá. Em sợ đi nhanh quá sẽ ảnh hưởng.”
Ánh mắt cô hơi tránh đi, rồi chỉ nhẹ lên ngực mình.
Dù đã được thay tim, nhưng Phương Hạm vẫn không thể tham gia các hoạt động quá k1ch thích. Mà siêu xe thì vốn nổi tiếng vì tốc độ và cảm giác mạnh. Huống hồ cô còn từng xem nhiều phim có cảnh đua xe, nghĩ tới đã thấy hơi sợ.
Giang Diệc Nhiên nhìn cô, hình như rất nhanh đã hiểu được lo lắng trong lòng cô, liền dịu giọng nói: “Yên tâm, anh biết chừng mực. Không chạy nhanh đâu.”
Anh nghiêm túc cam kết như vậy.
Bình thường Giang Diệc Nhiên có thể rất bông đùa, nhưng một khi đã nghiêm túc, thì lại rất đáng tin.
Lúc này Phương Hạm mới gật đầu, yên tâm ngồi lên xe.
Về sau chứng minh, Giang Diệc Nhiên đúng là nói được làm được, suốt cả quãng đường lái xe rất ổn định, không hề tăng tốc đột ngột khiến cô sợ hãi.
Phương Hạm vốn không thích đi xe, một phần là do sức khỏe, phần khác là vì không chịu nổi không khí trong không gian kín. Nhưng ngồi trên xe của Giang Diệc Nhiên lại không hề có cảm giác đó.
Trong xe thoang thoảng mùi thơm mát, không hề khó chịu. Thêm vào đó xe mui trần, gió lùa qua rất dễ chịu.
Cô ôm bó hoa trong tay, cảm nhận được ánh nắng ấm áp của buổi sáng rơi nhẹ lên vai và má.
Không khí tràn ngập sự an yên và dịu mát của mùa hè.
Mãi đến khi ngồi lên xe cô mới phát hiện, Giang Diệc Nhiên còn chuẩn bị sẵn bữa sáng để trong một chiếc hộp giữ nhiệt.
Túi giữ nhiệt ấy chất liệu rất ổn, dày dặn, bên trong rộng rãi, quan trọng nhất là kiểu dáng cực kỳ đáng yêu. Toàn thân màu trắng vải bố, mặt trước in hình một con thỏ hoạt hình đang ôm một bông tulip màu hồng.
Nhưng mà nhìn kiểu dáng này, thật sự không giống thứ mà con trai thường mua nhỉ?
“Túi của anh dễ thương ghê á.” Cô không kìm được mà nhìn chiếc túi rồi nói.
“Dĩ nhiên rồi.”
Anh vừa lái xe vừa liếc qua chỗ cô đang nhìn, sau đó nói: “Đã chuẩn bị đồ cho bạn gái thì phải chọn cái gì nhìn dễ thương chứ.”
Vừa nói dứt câu, mặt Phương Hạm lại đỏ bừng. Cô vẫn chưa quen với thân phận “bạn gái” này lắm.
Nhưng trong lòng cô thật sự bắt đầu nghi ngờ chuyện Giang Diệc Nhiên nói chưa từng có bạn gái trước đây có khi là nói dối. Vì nhìn anh cứ như thể rất có kinh nghiệm và chiêu trò vậy.
“Là anh tự chọn hả?” Cô hỏi.
“Ừ. Nhờ nhân viên giúp anh chọn.” Giọng anh rất bình thản, lần này thậm chí còn không quay đầu, chỉ nhìn thẳng phía trước mà đáp lời cô.
“Cô ấy bảo con gái thích mẫu có hình này. Còn có một cái màu tím nữa cũng dễ thương lắm, anh mua luôn rồi. Lần sau có dịp anh đem cho em.”
Khác với Phương Hạm lúc nào cũng căng thẳng, lo nghĩ.
Giang Diệc Nhiên lại rất ung dung, tâm trạng dường như đang rất thoải mái. Anh đặt hờ cánh tay trái lên thành cửa, giọng nói cũng nhẹ nhàng như đang chuyện trò bâng quơ.
“Ừm.” Phương Hạm gật đầu, khẽ đáp.
Nhưng vài giây sau, cô vẫn không kìm được, bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh có nhiều bạn gái không vậy?”
“Nhiều bạn gái là sao?”
Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày, đáp lại: “Không có.”
“Ồ.” Phương Hạm ôm bó hoa, đáp một tiếng.
Giang Diệc Nhiên vừa lái xe vừa quay sang nhìn cô. Thấy cô như đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó.
“Nếu em không yên tâm thì có thể xem điện thoại của anh.”
Anh đổi tay cầm vô lăng, tay phải rút điện thoại từ bên cạnh đưa sang: “Cứ mở ra xem đi.”
“Mở khóa là vẽ hình chữ L nối từ cột bên trái hàng đầu tiên xuống hàng cuối cùng. Dễ lắm.”
Phương Hạm không ngờ anh lại trực tiếp đưa cả điện thoại cho cô xem, làm cô giật mình.
Dù gì hai người cũng chỉ mới quen nhau không bao lâu. Hơn nữa cô cũng chỉ tiện miệng hỏi vu vơ thôi mà.
“Không cần xem đâu, em chỉ hỏi chơi thôi.” Cô lắc đầu, từ chối.
“Xem đi, xem rồi em mới yên tâm được.”
Giang Diệc Nhiên đặt điện thoại vào sát bên cô, sau đó rút tay về tiếp tục lái xe.
Phương Hạm ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Cũng chẳng hiểu bản thân nghĩ gì, là quá tò mò, hay vì bị đẩy đến mức này rồi, cô lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lấy điện thoại anh lên.
Nhưng cô chỉ mở lên, dùng cách anh chỉ để mở khóa, nhìn thoáng qua màn hình chính rồi vội vàng tắt đi đặt lại chỗ cũ.
Cảm giác xem điện thoại người khác cứ như đang lén xem bí mật vậy, chính bản thân cô còn thấy căng thẳng hơn cả chủ nhân máy.
“Có phát hiện gì không?” Anh hỏi.
“Không có.” Cô lắc đầu.
Tuy là Giang Diệc Nhiên chủ động đưa cho xem, nhưng ngược lại trong lòng Phương Hạm lại có chút ngượng ngập.
Cô đặt lại điện thoại vào chỗ cũ, không nói gì nữa, chỉ ôm bó hoa trong tay nhìn ra xung quanh.
Suốt cả đoạn đường, Giang Diệc Nhiên lái xe rất chậm rãi.
Phương Hạm là lần đầu tiên ngồi loại xe này, vẫn còn có phần dè dặt. Nhưng rồi không nhịn được, cô khẽ đưa tay ra khỏi xe một chút, đầu ngón tay lướt qua làn gió dịu nhẹ mang theo hơi ấm mơn man lướt qua.
Cảm giác ấy thật tuyệt.
Cô cảm thấy, mình đang rất hạnh phúc.
—
Nửa tiếng sau, Giang Diệc Nhiên chở cô tới cửa tiệm hoa.
Phương Hạm xuống xe mở cửa tiệm.
Ánh nắng ngoài trời xuyên qua lớp kính thủy tinh, chiếu rọi vào bên trong, mọi thứ yên ắng mà dịu dàng. Những bông hoa đều yên vị trên kệ, lặng lẽ khoe sắc.
“Thật ra anh không cần ở lại với em đâu, em một mình trong tiệm là được rồi.”
“Anh không nói là có việc cần làm sao? Cứ đi lo đi.”
Sau khi vào trong, cô nghĩ một chút rồi xoay người nói với người đàn ông đang đi theo sau mình.
“Hôm nay tiệm không cần phụ giúp gì sao?” Giang Diệc Nhiên hỏi.
Phương Hạm lắc đầu, “Không cần đâu.”
“Hôm nay đã hẹn bên chợ hoa mang hoa đến rồi. Có mấy chú thợ riêng, em cũng không cần tự mình khuân vác gì cả. Anh cứ yên tâm.”
Nghe cô nói vậy, Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Thấy anh có vẻ vẫn còn lưỡng lự, Phương Hạm bèn nói thêm: “Anh ở đây em lại hơi không quen.”
“Tiệm vốn nhỏ, em làm một mình lại hiệu quả hơn.”
“Nếu anh ở đây, em dễ bị phân tâm lắm.” Cô nói, giọng có chút ngại ngùng.
“Anh cũng nên tranh thủ thời gian này lo chuyện của anh đi. Hôm qua chẳng phải anh nói muốn mở câu lạc bộ sao? Giai đoạn đầu chắc vất vả lắm.”
Cô nhớ lại lời anh nói hôm qua, nhẹ nhàng đáp.
Thực ra tối qua cô còn lén lên mạng xem vlog và vài video highlight Giang Diệc Nhiên chơi bóng.
Trước kia vì sợ bản thân sẽ khó chịu nên cô từng cố ý chặn từ khóa “Giang Diệc Nhiên” trên nền tảng. Nhưng dù vậy, đôi lúc vẫn bị thuật toán đề xuất mấy video reup lại.
Thuật toán dường như đã nhìn thấu tâm lý “muốn mà không dám đối mặt” của cô từ lâu rồi.
“Sau này khi câu lạc bộ của anh xây xong, em có thể đến tham quan được không?” Cô hỏi.
Nhưng vừa nói ra, Phương Hạm lập tức nhận ra, cô với Giang Diệc Nhiên… chỉ ở bên nhau một tháng.
Chờ tới lúc câu lạc bộ xây xong, ai biết giữa họ sẽ thế nào?
Nghĩ vậy, cô bỗng khựng lại một chút, trong đầu có một thoáng hoang mang.
Đúng lúc ấy, giọng nói trầm thấp của Giang Diệc Nhiên chậm rãi truyền vào tai cô.
“Đương nhiên là được, sao lại không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Không cần đợi xong đâu, em muốn đến lúc nào cũng được.”
Cô biết rõ lời của Giang Diệc Nhiên có lẽ chỉ là kiểu lời ngon tiếng ngọt con trai hay nói, nghe cho vui thôi. Nhưng vì người nói là anh, nên cô lại không kiềm được mà thấy tim mình nhảy nhót.
“Vậy em vào làm đi, nhớ ăn uống đàng hoàng nhé.” Anh nói, rồi đưa tay xoa đầu cô.
Bàn tay anh lớn, trắng trẻo, ngón tay thon dài đẹp đẽ. Khi đặt l*n đ*nh đầu cô, cô cảm nhận được sức nặng nhẹ nhàng mang theo nhiệt độ cơ thể, hơi rối nhẹ tóc cô lên.
“Tối nay mấy giờ đóng cửa? Vẫn bảy giờ như hôm qua chứ?”
“Ừm, chắc vậy.” Cô gật đầu đáp.
“Vậy đến giờ anh đến đón. Anh đã đặt bàn rồi. Đến sớm hay muộn cũng không sao.”
“Vâng.” Phương Hạm nhẹ giọng đáp, khẽ gật đầu.
Trong lòng cô bắt đầu đoán Giang Diệc Nhiên sẽ đưa cô đi đâu, có cần chuẩn bị gì cho anh không, cảm thấy một mình hưởng thụ sự chu đáo từ đối phương cũng hơi ngại.
Nhưng đúng lúc ấy, anh đột nhiên nói:
“Hôn một cái đi.”
“Hả?” Phương Hạm sững người.
Khi cô lập tức phản ứng kịp anh đang nói gì, hai má liền nóng bừng.
“Anh là bạn trai em rồi mà.” Giang Diệc Nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
“Không cho hôn à?”
Anh cúi đầu nhìn cô, vừa hỏi vừa hơi nhíu mày, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ tủi thân.
Tim Phương Hạm như bị giật mạnh một cái, cô khẽ cắn môi, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác: “Có phải không cho đâu…”
Cô vừa nói xong, giây tiếp theo, gò má đã bị đầu ngón tay anh khẽ nâng lên.
Cô đứng đó, có chút bị động, ngửa đầu nhìn anh, mắt tròn xoe, tim đập thình thịch.
Làn da dưới cằm cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh hơi ráp, nhưng lại nóng rực như lửa.
Cô thấy Giang Diệc Nhiên hơi cong môi cười, nụ cười có chút ranh mãnh.
Ánh mắt sâu thẳm của anh quét qua khuôn mặt cô như đang dò xét, trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự dịu dàng như nước mùa thu nhưng cũng có chút thăm dò không thể giấu.
Giọng anh hơi khàn khàn, lại lẫn theo một chút gợi cảm khiến người ta khó lòng chống đỡ.
“Mặt em đỏ thật đấy.”
Anh nhìn cô, cười nói.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.