“Vậy lát nữa em có đi với anh không?” Giang Diệc Nhiên hỏi.
Phương Hạm suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
“Ừm, thôi, em về tiệm xem sao đã. Mấy bó hoa nếu để một ngày không thay nước, thời gian nở sẽ bị rút ngắn rất nhiều.”
“Được rồi, vậy tối anh qua đón em.” Giang Diệc Nhiên đáp, vừa gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn hơi do dự rồi hỏi tiếp:
“Em đã bao giờ nghĩ tới việc thuê thêm người phụ không?”
“Nếu có nhân viên, sẽ đỡ mệt hơn nhiều.”
Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Nếu khó khăn về tài chính thì để anh lo.”
“Hả? Không, không cần đâu.” Phương Hạm bất ngờ, vội vàng xua tay từ chối: “Tiệm em vốn dĩ không lớn, số lượng hoa cần chăm sóc cũng không nhiều. Nếu thuê thêm người thì em chẳng còn việc gì để làm.”
“Vả lại chăm sóc hoa cỏ vốn là sở thích của em mà, không cảm thấy mệt chút nào.” Cô mỉm cười.
Cô không quen nhận sự giúp đỡ của người khác. Vừa nghe Giang Diệc Nhiên nói muốn bỏ tiền ra, bản năng đầu tiên là từ chối ngay.
“Ừ, được rồi.” Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng. Dù vẫn lo lắng, nhưng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô.
Vừa nói, anh vừa cúi xuống ôm lấy cô.
Phương Hạm mở to mắt, cơ thể hơi cứng lại. Phải mất mấy giây mới phản ứng kịp để đáp lại vòng ôm ấy.
Cô đưa tay lên, đầu ngón tay liền chạm vào đường nét cơ bắp rắn rỏi sau lưng Giang Diệc Nhiên.
Anh ôm cô rất chặt, đến mức hai người gần như dán sát vào nhau.
Phương Hạm hơi ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ngực mình bị ép nhẹ vào lồ ng ngực anh.
Cằm của Giang Diệc Nhiên lúc này đang đặt trên vai cô, nặng nề mà yên ổn. Nhịp thở đều đặn và ấm áp của anh phả nhẹ bên cổ cô, khiến người ta cảm thấy an lòng.
Mặt trời đã lên cao. Ánh sáng rực rỡ của buổi sáng chiếu thẳng vào họ. Dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được nguồn sáng ấy.
Một dòng ấm áp theo đó lan ra khắp lồ ng ngực Phương Hạm.
Khoảnh khắc này thật sự quá tuyệt.
Cô cũng siết chặt tay ôm lấy cánh tay anh, nhắm mắt lại tựa vào người anh, bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh như an ủi.
—
Sau khi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, hai người ăn sáng xong rồi mới trở về.
Giang Diệc Nhiên lái xe đưa Phương Hạm về lại tiệm hoa, rồi đến tối mới quay lại đón cô. Trong lúc chia xa, cả hai đều bận rộn với công việc mình yêu thích.
Tầm gần sáu giờ chiều, Giang Diệc Nhiên mới xử lý xong mọi việc và đến tìm cô.
Lúc này, Phương Hạm cũng vừa hoàn tất các đơn hàng trong ngày, đang dọn dẹp những việc cuối cùng của buổi tối.
Nghĩ đến chuyện tối nay đã hẹn sẽ đến nhà Giang Diệc Nhiên, cả ngày cô đều trong trạng thái vừa căng thẳng vừa mong chờ.
“Sao rồi?” Giang Diệc Nhiên đứng ở cửa hỏi.
“Gần xong rồi, anh chờ em thêm chút nhé.” Phương Hạm nói, vừa cởi chiếc áo đồng phục chỉ mặc khi làm việc ở tiệm, tắt máy tính và đèn rồi bước ra khỏi quầy đi về phía anh.
“Hôm nay buôn bán thế nào?” Anh hỏi như chuyện phiếm.
“Cũng tạm, giống như mọi hôm thôi.” Phương Hạm đáp: “Còn anh thì sao?”
“Hôm nay đi ký hợp đồng có thuận lợi không?”
“Dĩ nhiên là thuận lợi.” Giang Diệc Nhiên mỉm cười đáp.
Lúc ấy trời đã tối, khung cảnh xung quanh dần chìm vào sắc xám mờ. Phương Hạm theo sau anh lên xe, việc đầu tiên là nghiêm chỉnh thắt dây an toàn.
Giang Diệc Nhiên vẫn lặng lẽ nhìn cô từ bên cạnh. Không ngờ sau khi cô cài dây xong, anh lại bất ngờ đưa tay sang xoa đầu cô.
Phương Hạm ngẩn người, hơi không hiểu.
Thật ra Giang Diệc Nhiên chỉ cảm thấy cô lúc thắt dây an toàn trông rất nghiêm túc, rất đáng yêu, nên mới muốn xoa đầu cô một cái.
Hồi ở nước ngoài, cũng từng có vài cô gái ngồi ghế phụ bên anh. Có khi là bạn bè, có khi là đưa ai đó về nhà sau tiệc tùng vì lịch sự.
Nhưng Phương Hạm thì khác hoàn toàn. Đối với anh, cô mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cô vốn nhỏ nhắn, trắng trẻo gầy gò, lưng mảnh như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay. Có lẽ vì anh biết cô mắc bệnh tim nên trong tiềm thức càng cảm thấy cô mong manh.
Nhưng việc cô vẫn còn sống, vẫn có thể tươi cười ngồi bên cạnh, với anh mà nói đã là điều đáng quý nhất rồi.
Mỗi lần cô ngồi xe anh, Giang Diệc Nhiên đều không dám chạy nhanh, lúc nào cũng giữ tốc độ thật đều, thật ổn định.
—
Hai mươi phút sau, xe dần giảm tốc.
Phương Hạm suốt dọc đường đều nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Nào là các tòa cao ốc, cửa hàng, người qua lại, bảng quảng cáo…
Cô rất thích những khung cảnh đậm chất đời thường, đầy hơi thở cuộc sống như vậy. Mang đến cảm giác náo nhiệt, gần gũi.
Nhưng càng đến gần nhà Giang Diệc Nhiên, những âm thanh và khung cảnh ấy dường như càng ít đi.
Giống như cô từng tưởng tượng, Giang Diệc Nhiên quả thật sống trong khu nhà cao cấp nhất từng được đám bạn thời cấp ba đồn đại, khu chung cư xa hoa bậc nhất, nơi mà người sống trong đó đều là những nhân vật máu mặt.
Phương Hạm mím môi, chờ anh đỗ xe rồi im lặng theo sau.
Không hiểu vì sao, ngoài vài nhân viên bảo vệ và lễ tân, dọc đường hầu như chẳng thấy ai. Khung cảnh xung quanh vô cùng sang trọng và thanh tĩnh, nhưng lại thiếu vắng hơi người.
Cô đi theo Giang Diệc Nhiên đến trước cửa nhà. Đợi anh xác thực xong, cửa mới mở ra.
Phương Hạm siết chặt dây túi, bước vào trong.
Rất rộng.
Ngoài diện tích khủng và vị trí đắc địa, mọi đồ nội thất và trang trí bên trong đều là hàng cao cấp, không có dấu hiệu gì của việc cũ kỹ hay xuống cấp.
Dù đã ở đây nhiều năm, nhưng căn hộ vẫn không có chút cảm giác lỗi thời. Vẫn rất hiện đại, trang nhã và đẹp mắt.
Giang Diệc Nhiên đã xuất sắc, điều kiện gia đình lại còn ưu việt như thế. – Phương Hạm thầm nghĩ.
Dù trái tim cô có khỏe mạnh, thì cha mẹ Giang Diệc Nhiên chắc gì đã đồng ý cho họ bên nhau. Yêu đương thì có thể, nhưng kết hôn? Chắc khỏi mơ.
Nghĩ đến đó, lòng cô bỗng thấy chùng xuống.
Từ cửa vào là phòng khách chính, đối diện là một ban công rất lớn. Đêm đã xuống, qua ban công có thể thấy dòng sông bên kia sáng rực ánh đèn.
Trong nhà Giang Diệc Nhiên phảng phất mùi gỗ nhẹ nhàng, nồng đượm của gỗ mun pha lẫn hương thanh mát của linh sam, dễ chịu vô cùng.
“Tối nay anh gọi đầu bếp tới nấu rồi.”
“Em có muốn xem phim gì không? Ăn xong mình có thể xem cùng nhau.” Giang Diệc Nhiên vừa nói vừa tiện tay đóng cửa kính ban công.
Anh thao tác mấy nút trên điện thoại, tấm rèm to trải dài từ trần nhà cũng tự động kéo lại.
“Em xem gì cũng được.” Cô đáp, rồi nhanh chóng nói thêm: “Hay xem mấy phim hài, phim phiêu lưu đi. Em không muốn xem mấy phim buồn đâu.”
“Ừ, được.” Giang Diệc Nhiên gật đầu.
Anh dẫn cô đi tham quan sơ qua căn hộ. Phần lớn các phòng đều không dùng đến, nên anh chỉ giới thiệu những khu vực anh thường sinh hoạt.
Hai người cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ của Giang Diệc Nhiên.
Phòng anh cũng có một ban công rộng, có thể ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Phương Hạm còn để ý thấy bên ngoài lan can kính có đặt vài chậu cây cảnh.
Nhưng khi cô bước lại gần mới phát hiện trong chậu chỉ còn lại đất, chẳng biết trước đó đã trồng gì, lá cây khô cong, vừa chạm nhẹ đã vỡ vụn như tro tàn.
“Anh đã sống ở đây từ hồi cấp ba rồi à?”Cô quay đầu lại hỏi.
“Ừ.” Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu.
“Bố mẹ anh lâu rồi không quay lại đây sao?” Phương Hạm ngập ngừng hỏi, giọng có chút cẩn trọng.
Vì cô nhìn quanh, thấy căn nhà này dường như chỉ có một mình Giang Diệc Nhiên sinh hoạt, hoàn toàn không có dấu vết của người khác.
“Họ chắc cũng sẽ không quay lại đâu. Ai nấy đều có gia đình riêng ở bên ngoài cả rồi, còn quay về làm gì nữa?” Giang Diệc Nhiên đáp.
Giọng anh rất bình thản, trên mặt không có chút gì gọi là hụt hẫng hay cô đơn, thậm chí còn pha chút dửng dưng. Nhưng chẳng hiểu sao, trong mắt Phương Hạm, hình ảnh ấy lại khiến cô thấy xót xa nhè nhẹ.
Một mình sống trong căn nhà to như vậy.
Tuy rộng rãi thật đấy, nhưng chắc hẳn đôi khi cũng cảm thấy cô đơn.
Huống chi nếu là cô, sống một mình thế này có khi còn sợ hãi, đến mức tối cũng không dám tắt đèn.
Phương Hạm mím môi, không nghĩ ra lời nào để an ủi, đành bước tới, dang tay ôm lấy anh.
Cô gái nhỏ luồn tay qua eo anh, nhẹ nhàng áp mặt vào ngực anh, yên lặng ôm một lúc lâu.
“Sao thế?” Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày, hỏi.
Việc Phương Hạm đột nhiên ôm anh khiến anh có cảm giác như có chuyện gì đó không ổn.
Anh đoán chắc là vì chuyện gia đình anh vừa nói khiến cô cảm thấy cần phải an ủi đôi chút.
“Không có gì đâu.”
“Từ hồi cấp ba anh đã sống một mình rồi. Sớm quen rồi.” Anh nói.
Cấp ba đã sống một mình ư? Trong lòng Phương Hạm như có tiếng gõ nhẹ vang lên.
Cô không đáp lại, chỉ siết chặt vòng tay ôm anh hơn. Nhưng đang ôm thì chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Phương Hạm.”
“Ừ? Gì vậy?” Cô hơi buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn anh.
“Đợi em xử lý xong chuyện tốt nghiệp, dọn đến ở với anh đi.” Anh nói.
Như vậy họ có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Anh cũng có thể ôm cô bất cứ lúc nào muốn.
Phương Hạm sững người, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, đành cúi đầu lảng tránh: “Lúc đó rồi tính. Em còn phải hỏi ý bố và chị em nữa.”
Dù sao thì đến lúc tốt nghiệp, liệu hai người còn ở bên nhau không, ai mà biết được?
“Không sao, anh đợi em.” Anh nói.
Lúc này Giang Diệc Nhiên mới nhớ ra, Phương Hạm dù sao cũng là con gái. Việc sống chung với con trai không phải chuyện đơn giản, đúng là cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Huống chi hồi còn đi học, cô là kiểu con gái ngoan điển hình, được gia đình bảo bọc kỹ, thậm chí có phần quá trong sáng.
Thế nên khi Phương Hạm nói muốn về hỏi người nhà, anh chẳng nghi ngờ gì cả.
Đúng là kiểu phản ứng rất riêng của cô.
“Bao giờ thì em dẫn anh đến nhà chị em chơi nhé?”
“Đến lúc đó anh sẽ mua chút quà, để người nhà em yên tâm hơn. Còn bố em, anh cũng sẽ chuẩn bị quà gửi tận tay.” Giang Diệc Nhiên nói.
Phương Hạm không ngờ anh lại nói đến mức gặp cả người nhà cô.
Cô vội vàng ngăn lại: “Giờ nói mấy chuyện này còn quá sớm mà.”
“Đến lúc đó rồi tính tiếp.”
Ai biết được đến lúc ấy có còn “lúc đó” hay không.
—
Giang Diệc Nhiên đã gọi đầu bếp riêng đến nấu ăn. Đối phương lo liệu hết từ đi chợ đến nấu nướng, chẳng để anh hay Phương Hạm phải bận tâm gì cả.
Ăn tối xong, hai người cuộn tròn trên chiếc sofa thấp ở phòng khách, xem một bộ phim.
Thật ra phim đó Giang Diệc Nhiên từng xem rồi, lại còn đọc cả tác phẩm nguyên bản. Nhưng vì lo cho trái tim yếu của Phương Hạm, anh không dám chọn phim có cảm xúc quá mạnh, cuối cùng cẩn thận chọn bộ phim mạo hiểm thám hiểm cổ mộ.
Tuy là thể loại phiêu lưu ly kỳ, nhưng không có nhạc nền hay hình ảnh hù dọa, tuyến tình cảm của các nhân vật cũng vừa phải, lại có thêm một nhân vật hài hước chuyên phá game nên tổng thể phim rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Dù giữa chừng có chút trắc trở, nhưng kết cục là happy ending.
Giang Diệc Nhiên chọn rất kỹ, cuối cùng vẫn cảm thấy bộ này là hợp nhất để xem cùng nhau. Ai ngờ Phương Hạm lại chưa từng xem.
Vậy là anh cũng vờ như mình chỉ đọc qua truyện, chưa xem phim, cùng cô nằm xem hết cả bộ.
Đến khi hai người ăn xong, phim cũng vừa kết thúc, thì trời đã rất muộn.
Phương Hạm chưa từng xem phim này nên thấy cực kỳ hay. Không ngờ lại bị cuốn vào mạch phim và tình tiết đến mức tập trung quá độ, chẳng mảy may để ý đến thời gian.
Tận đến khi phim kết thúc, cô mới nhìn điện thoại, giật mình:
“Á, đã mười giờ rồi.”
Cô mở to mắt, theo phản xạ đứng bật dậy.
“Giờ này chắc tàu điện sắp dừng rồi. Giờ anh đưa em về, chắc đến ký túc cũng gần mười một giờ. Tắm rửa các kiểu nữa thì càng muộn hơn.” Giang Diệc Nhiên vẫn ngồi đó, nhìn cô nói.
“Thôi khỏi, đừng về nữa.”
“Ngủ lại đây đi.”
“Vậy em cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi. Dù gì mai cũng vẫn còn nghỉ. Mai em muốn ra tiệm thì anh đưa đi, muốn về nhà chị cũng được.” Anh nói tiếp.
Phương Hạm thật sự không nghĩ bộ phim này lại kéo dài đến vậy.
Giờ đã hơn mười giờ, bắt Giang Diệc Nhiên lái xe đưa cô về cũng thấy áy náy. Mà tính cách của anh lại kiểu nhất quyết phải đưa đến tận cửa ký túc.
Nếu cô về lúc mười một giờ, chắc các bạn cùng phòng đã ngủ cả. Gây ra tiếng động cũng bất tiện.
Nhưng mà.
Thôi kệ. Dù gì đêm qua hai người cũng ngủ chung rồi. Có sao đâu?
Những lo lắng vẩn vơ ấy toàn là do cô nghĩ nhiều thôi.
Phương Hạm hơi nhíu mày, sau một hồi đắn đo, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: “Vậy phiền anh rồi.”
“Có gì mà phiền?” Giang Diệc Nhiên thấy cô do dự nửa ngày mà vẫn đồng ý ở lại, trong lòng như nở rộ pháo hoa, vui mừng còn hơn ai hết, khẽ bật cười.
Nhưng rất nhanh, như nhớ ra điều gì, anh lại hơi cau mày.
“Có điều…” Giang Diệc Nhiên trầm ngâm một chút: “Anh không có quần áo cho con gái.”
“Nếu em tắm xong, cần đồ ngủ thì mặc tạm sơ mi sạch của anh được không?” Anh hỏi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.