🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hả?” Phương Hạm tròn xoe mắt, má khẽ ửng đỏ: “Cũng… cũng được.”

Thật ra đầu óc cô vẫn còn mơ mơ màng màng.

“Em muốn ngủ riêng hay ngủ với anh?” Giang Diệc Nhiên lại hỏi tiếp.

“Em sao cũng được.” Cô cúi đầu, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.

Chuyện này mà để con gái nói ra thì đúng là có hơi ngượng. Nói muốn ở phòng khách thì thấy giống như đang giữ khoảng cách với anh, còn bảo ở cùng phòng thì lại thấy mình không giữ ý.

Không ngờ Giang Diệc Nhiên lại vô cùng tự nhiên, khẽ nói: “Vậy thì ở cùng anh đi, mấy phòng kia anh cũng chưa dọn dẹp gì nhiều.”

“Như thế có gì cần là em cũng tiện gọi anh.”

Giọng điệu anh rất tùy ý, không mang theo bất kỳ hàm ý nào. Ngược lại, chính cô mới là người suy nghĩ lung tung.

“Vậy được thôi.” Phương Hạm nhẹ gật đầu.

Giang Diệc Nhiên đưa cô vào phòng ngủ. Phương Hạm đứng trước cửa phòng tắm, nhìn Giang Diệc Nhiên vào phòng thay đồ tìm đồ, cuối cùng lấy ra một chiếc áo thun trắng đơn giản đưa cho cô.

“Cái này được không?” anh hỏi.

Phương Hạm nhận lấy, giơ lên người thử.

Áo của Giang Diệc Nhiên đối với cô thì rộng thùng thình. Dù chỉ là một chiếc áo thun, nhưng mặc lên người cô thì độ dài đã che quá mông.

Vào tắm, Phương Hạm rất cẩn thận. Cô mang đồ vào, quan sát xung quanh, với mọi ngóc ngách đều tràn đầy tò mò.

Cô vừa nhìn mấy món đồ trên kệ, vừa cẩn thận đặt đồ của mình qua một bên, sau đó mới vào buồng tắm gội rửa.

Dù phòng tắm có một bồn tắm rất lớn, nhưng vì đã khuya, lại là nhà người khác nên cô chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài.

Cô tắm gội đơn giản, thay đồ sạch sẽ, sấy tóc khô mới bước ra khỏi phòng tắm.

Hơi nước làm nhiệt độ trong phòng tắm ấm lên, nhưng vừa ra ngoài đã cảm thấy mát lạnh rõ rệt, tuy vậy vẫn rất dễ chịu.

Vì đi vội nên Phương Hạm không mang theo gì cả, đành dùng dầu gội và sữa tắm của Giang Diệc Nhiên. Sau khi tắm xong, da đầu và làn da đều phảng phất hương bạc hà mát lạnh, hương thơm thoang thoảng như mùi quen thuộc trên người anh.

Nghĩ đến đây, má Phương Hạm lại đỏ bừng lên.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Phương Hạm ôm đống quần áo cũ ra ngoài, lòng có phần thấp thỏm.

Nhưng vừa bước ra đã không thấy Giang Diệc Nhiên trong phòng. Cô lại đi về phía bên kia phòng, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ban công cũng chẳng thấy bóng dáng anh.

Có lẽ đang bận việc, hoặc ra phòng gym rồi? – Cô lặng lẽ đoán, rồi quay lại ngồi bên giường.

Thật ra từ lúc bước vào nhà anh, cô đã không dám hoàn toàn thả lỏng, cơ thể lúc nào cũng hơi gồng lên, có phần ngại ngùng.

Một lúc lâu sau, Giang Diệc Nhiên mới trở về.

“Anh đi đâu vậy?” Phương Hạm hỏi.

“À, anh vừa ra phòng gym chạy bộ chút.” Anh đáp rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Phương Hạm ngồi trên giường không biết làm gì, nhân lúc Giang Diệc Nhiên đang tắm thì lướt điện thoại một lát. Đúng lúc thấy tin nhắn của Phương Vi gửi đến, hỏi ngày mai có về nhà không.

“Ban ngày em qua trông tiệm, tối sẽ về.” Cô nghĩ một lúc, rồi nhắn lại.

“Vậy em có ăn tối ở nhà không? Để chị dặn dì nấu thêm phần. Em muốn ăn gì không?” Phương Vi hỏi.

Vì đang mang thai nên trong nhà có thuê người giúp việc, không cần chị cô nấu nữa. Nhưng Phương Hạm vẫn thích đồ ăn do chị mình nấu hơn.

“Không sao đâu ạ! Em ăn gì cũng được.” Cô nhắn lại.

Vừa gửi tin xong, bên kia đã gọi video đến.

Phương Hạm theo phản xạ định nhận cuộc gọi, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở nhà Giang Diệc Nhiên. Nếu chị cô thấy sẽ chắc chắn hỏi đang ở đâu.

Hơn nữa… nếu lát nữa Giang Diệc Nhiên tắm xong mà bị chị nghe thấy tiếng thì càng khó giải thích hơn.

Nghĩ đến đó, cô đành bấm từ chối.

“Các bạn phòng em ngủ hết rồi, ký túc xá cũng tắt đèn, nên em không tiện gọi điện.” Cô nhắn giải thích.

“Sớm thế à?”

“Vậy thôi nhé. Ký túc của em sinh hoạt đều đặn ghê.” Phương Vi nhắn lại.

Thấy chị không nghi ngờ gì, Phương Hạm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dù sao cũng là đang giấu chị, trong lòng cô vẫn thấy cắn rứt không yên.

Chị đã vất vả chăm sóc cô như vậy, mà cô còn nói dối. Thật chẳng ra sao cả.

Đang suy nghĩ lung tung thì bên kia vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân.

Phương Hạm ngồi trên giường, ngẩng đầu lên theo phản xạ, vừa đúng lúc nhìn thấy Giang Diệc Nhiên vừa tắm xong đi ra.

Anh không mặc áo, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra thân hình trắng trẻo, cơ bắp rõ ràng, bờ vai rộng và vòng eo săn chắc, tóc đen còn đang nhỏ nước.

Màu đen của tóc, màu trắng của da, và màu xám nhạt của khăn tắm, ba tông màu tương phản rõ rệt.

Chỉ nhìn một cái thôi, Phương Hạm đã vội quay đi, cúi gằm mặt, tim đập thình thịch.

May mà anh chẳng để ý gì, lập tức đi thẳng vào phòng thay đồ.

Mặt cô đỏ bừng, ngồi trên giường giả vờ chăm chú lướt điện thoại. Nhưng thực ra chẳng xem được gì cả, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh vừa rồi Giang Diệc Nhiên không mặc áo.

Mặc dù lúc trước video call cũng từng thấy, nhưng đó chỉ là nửa trên, còn giờ thì…

Cô vẫn cúi đầu, cố làm ra vẻ đang bận rộn với điện thoại, trong khi Giang Diệc Nhiên thay đồ xong thì từ trong phòng bước ra.

Cô không dám ngẩng đầu, vẫn ngồi bên mép giường giả vờ bận rộn, nhưng ánh mắt vẫn liếc thấy bóng anh từ phía xa đi tới, động tác linh hoạt như báo săn, nhảy thẳng lên giường.

Phương Hạm lập tức cảm nhận được phần giường sau lưng trũng xuống. Rồi nghe thấy giọng Giang Diệc Nhiên vang lên từ phía sau:

“Em định cứ ngồi thế mãi à?” Anh hỏi.

Câu hỏi nhẹ nhàng, ngữ điệu thoải mái, trái ngược hoàn toàn với sự cứng ngắc và lúng túng của Phương Hạm.

“À, không có.” Cô lắc đầu, kéo chăn lên, chậm rãi leo lên giường, nằm ngay ngắn. Sau khi hoàn tất các động tác, cô mới len lén quay đầu nhìn anh một cái.

Giang Diệc Nhiên đang tựa vào đầu giường. Thấy cô đã nằm xuống, anh cũng nhanh chóng nằm xuống theo.

Anh dùng tay phải chống đầu, mặt hướng về phía cô, dùng đôi mắt đẹp và có chút mê hoặc kia nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách cực gần.

Tim Phương Hạm lại bắt đầu đập thình thịch, má cô lập tức nóng bừng lên.

Anh nằm ngay bên cạnh, một tay chống đầu, cứ thế nhìn cô.

Lúc này đèn đầu giường vẫn chưa tắt, ánh sáng phản chiếu khiến đôi con ngươi đen thẳm của anh như phát sáng lấp lánh.

Phương Hạm chớp chớp mắt, cứng đờ nằm tại chỗ.

Cô có thể cảm nhận được hơi nóng vẫn chưa tan hết trên người Giang Diệc Nhiên, thứ nhiệt độ vừa rời khỏi phòng tắm chưa bao lâu.

Làn da anh trắng, xương quai xanh cũng rất đẹp, tỉ lệ mỡ thấp đến đáng kinh ngạc. Dù đã có chăn che một nửa, cô vẫn nhìn thấy rõ lồ ng ngực trắng trẻo cùng đường cong bờ vai đầy rắn rỏi.

“Anh… sao không mặc áo?” Phương Hạm hỏi.

“Anh mặc rồi mà.”

Anh đáp lại, còn cố ý vén chăn lên cho cô xem. Phương Hạm liền theo phản xạ mà nhìn theo tầm mắt anh xuống phía dưới.

Mặc gì đâu chứ, chỉ có một chiếc quần boxer thôi mà.

Mắt cô lại không khéo rơi đúng vào chỗ trung tâm. Chỗ đó trông rõ to, căng phồng cả lên.

Phương Hạm vội vàng dời ánh mắt, mặt lập tức đỏ bừng, vẻ mặt lúng túng, hơi cúi đầu xuống.

Đúng lúc đó, Giang Diệc Nhiên nghiêng người sang phía bàn đầu giường tắt đèn đi, giúp cô thoát khỏi cảnh ngượng ngùng ấy.

Đèn vừa tắt, ánh sáng trong phòng lập tức dịu xuống rất nhiều, chỉ còn hai ngọn đèn ngủ ở hai bên giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cũng đủ để soi rõ khung cảnh xung quanh.

Tắt đèn xong, anh lại trở về tư thế ban đầu, nửa thân trên chống lên, nằm cạnh cô.

Hiếm khi hai người có thể đối diện ở khoảng cách gần như vậy. Bình thường chiều cao chênh lệch, muốn nhìn nhau bằng tầm mắt thì chỉ có thể cùng ngồi hoặc nằm xuống.

Ban đầu Phương Hạm còn hơi căng thẳng.

Nhưng hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, sự căng cứng trong lòng cô dần dần tan biến, cơ thể cũng thả lỏng hơn nhiều.

Cô nhìn khuôn mặt anh, rồi để ý đến mái tóc hơi xù lên của Giang Diệc Nhiên.

Anh chắc vừa mới gội đầu xong, chỉ sấy sơ qua bằng máy rồi đi ra. Bề ngoài đã khô, chỉ còn gốc tóc còn hơi ẩm, nhưng trông vẫn rất bồng bềnh mềm mại, từng lớp rõ ràng, nhìn qua đã thấy thích.

Cô nhìn mãi, lại nhớ đến hồi còn là bạn cùng bàn với anh nhiều năm trước.

Khi ấy Giang Diệc Nhiên hay ngủ gục trên bàn trong giờ tự học buổi tối, cô cũng từng nhìn chằm chằm mái tóc anh, cảm thấy nó xù xù rất đáng yêu, lúc nào cũng muốn đưa tay sờ thử.

“Sao em cứ nhìn tóc anh mãi thế? Có gì dính trên đó à?” Anh cau mày hỏi.

“Không có.”

Phương Hạm lắc đầu: “Chỉ là nhìn thấy nó cứ bồng bồng ấy.”

“Bồng bồng?” Giang Diệc Nhiên nhướn mày, có vẻ không hiểu.

“Ừ.” Cô đáp.

Ai ngờ vừa nói xong, tay phải của cô đã bị anh nắm lấy.

Phương Hạm trừng to mắt, trơ mắt nhìn anh nắm cổ tay mình, từ từ nâng lên, rồi đặt thẳng vào đầu anh.

“Vậy em sờ thử xem.” Anh bỗng kề sát, giọng nói trầm thấp đầy từ tính như vang ngay bên tai, mang theo hơi thở ấm áp.

Phương Hạm khựng lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã cảm nhận được cảm giác mềm mại từ mái tóc anh.

Không nhịn được, cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái.

Lạ thật, tóc Giang Diệc Nhiên vừa cứng vừa mềm.

Do có độ phồng nên khi vuốt lên cảm giác mềm mại, sạch sẽ, nhưng sợi tóc lại chắc khoẻ, đen bóng, không hề yếu mảnh.

Phương Hạm thấy như có một quả bóng bay đang lớn dần trong lòng. Cô rất thích cảm giác này, nên không vội rút tay lại, cứ thế để yên ở đó.

Cô chăm chú vuốt tóc anh, mắt dán l*n đ*nh đầu mà không hề hay biết—

Khi cô nhìn tóc anh, thì anh lại đang nhìn cô.

Giang Diệc Nhiên không rõ vì sao cô lại thích tóc anh đến thế, nhưng ánh mắt chuyên chú của cô lúc này lại khiến anh cảm thấy rất thú vị.

Cô đang mặc áo của anh, cổ áo rộng thùng thình để lộ làn da trắng mịn nơi cổ. Ngực khẽ nhô lên, cả người mềm mại, không biết vì xấu hổ hay nóng mà má cô phơn phớt hai vệt hồng nhạt như mây chiều.

Giang Diệc Nhiên cảm thấy như có một con bướm mù lạc đường bay vào tim anh, đập cánh loạn xạ khiến lòng rối bời.

Lúc Phương Hạm còn mải “nghiên cứu” tóc anh, anh đã nhịn không nổi mà ghé sát tới. Nghiêng đầu, nhắm mắt lại và hôn lên môi cô.

Hơi ấm quen thuộc xen lẫn vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi lan tỏa trong khoang miệng.

Phương Hạm như bị bất ngờ, khẽ “ưm” một tiếng, nhưng lại không đẩy anh ra.

Giang Diệc Nhiên thấy nằm thế này hơi bất tiện, liền vòng tay ôm eo cô, kéo cả người cô vào lòng rồi trở mình đè lên, chỉ dùng cánh tay phải chống bên cạnh cô.

Nụ hôn của anh dần không còn thỏa mãn, muốn tiến xa hơn nữa.

Vòng eo Phương Hạm rất nhỏ, anh chỉ cần dùng phần giữa ngón cái và ngón trỏ là có thể khống chế được hoàn toàn.

Lúc này tay trái anh đang đặt ở eo cô. Chiếc áo phông trắng rộng thùng kia không biết từ lúc nào đã bị đẩy lên cao, mép áo nằm ngay gần tay anh.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Diệc Nhiên cảm thấy chiếc áo thật vướng víu, lại không mềm mại như da thịt cô.

Anh luồn tay vào gấu áo, đầu ngón tay nâng mép lên rồi đẩy dần lên trên.

Cổ tay anh vừa chạm vào làn da cô, lập tức cảm nhận được sự mịn màng kèm hơi ấm từ thân nhiệt cô truyền sang.

Phương Hạm chỉ cảm thấy cả người như bị anh cầm trọn.

Cô nằm đó, không thể động đậy, cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay mạnh mẽ, lạnh mát của anh đang từ từ trượt lên, vén áo cô cao dần.

Từng tấc da thịt lộ ra dưới làn khí mát lạnh của đêm.

Cô bắt đầu choáng váng, đầu óc quay cuồng. Mà Giang Diệc Nhiên lại không để cho cô chút khoảng trống nào để thở, toàn bộ cảm giác, toàn bộ ý nghĩ đều như bị tan rã trong từng nụ hôn, từng cái chạm nhẹ.

Cô khẽ giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng.

Đôi tay ấy chỉ trong tích tắc đã lần lên đến ngực cô.

Đầu ngón tay và lòng bàn tay anh vì luyện bóng rổ nhiều năm mà có lớp chai mỏng, hơi thô ráp. Khi lướt qua làn da cô, luôn mang theo một luồng tê dại khó nói thành lời.

Cho đến khi anh ôm trọn n** m*m m** trước ngực cô.

Một dòng điện xẹt qua sống lưng Phương Hạm.

Nhưng rồi, anh như chạm phải thứ gì đó.

Ngay khi tay vừa chạm đến vùng ngực, động tác Giang Diệc Nhiên đột ngột khựng lại, hoàn toàn không nhúc nhích.

Cùng lúc ấy, Phương Hạm cũng nhận ra.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, sự nóng bỏng khi nãy cũng vụt tắt.

Cả hai đều bất động trong vài giây ngắn ngủi, Giang Diệc Nhiên chống tay lên, rút người ra khỏi cô, ánh mắt từ từ rơi xuống nơi ngực cô—

Chính là vết sẹo dài do ca phẫu thuật mở ngực để lại.

Dài, rõ ràng.

Rõ đến nỗi dù anh nhắm mắt lại, chỉ cần chạm tay là đã biết có điều bất thường.

Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

Anh biết đó là vết mổ sau ca phẫu thuật của cô, nhưng khi thực sự nhìn thấy lại khác hoàn toàn với tưởng tượng, khiến tim đau nhói.

Đau như có ai cào rách ra từng mảnh.

Phương Hạm cũng biết Giang Diệc Nhiên đã nhìn thấy.

Thật ra từ lúc tay anh chạm vào, cô đã hốt hoảng rồi, cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng lúc ấy thì đã quá muộn.

Cô cảm thấy sống mũi cay xè, vội vã đưa tay kéo áo xuống che lại thân thể.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh vừa nhìn thấy, đôi mắt cô đã ngập đầy uất ức.

Cô vội vã chỉnh lại quần áo, hai tay ôm lấy ngực, cả người quay lưng về phía anh.

Cô không muốn khóc, nhưng không kìm được. Nước mắt lã chã rơi xuống, thấm ướt chiếc gối dưới má.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.