🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bên kia rất nhanh truyền đến giọng đàn ông lộ rõ sự kinh ngạc: “Cái gì cơ?”

Nhưng Giang Diệc Nhiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ đối diện với điện thoại nói một câu:

“Chỉ gọi để báo một tiếng, tụi tôi đã đăng ký kết hôn rồi. Thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ vẫn sẽ thông báo cho ông, nhưng không ép buộc hai người phải đến, không cần cảm thấy có gánh nặng.”

“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”

Lúc Giang Diệc Nhiên nói chuyện với ba mình qua điện thoại, Phương Hạm vẫn ngồi trên giường nhìn anh, trong lòng hơi căng thẳng. Nhưng anh thì lại vô cùng điềm tĩnh, giọng điệu không hề dao động.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng, thái độ của Giang Diệc Nhiên đối với người bên kia điện thoại rất lạnh nhạt, không giống thân tình máu mủ chút nào, mà giống như người xa lạ hơn.

Phương Hạm giờ đây đã hiểu vì sao hồi cấp ba Giang Diệc Nhiên lại khiến cô có cảm giác xa cách đến vậy.

Trước kia cô từng nghĩ, có thể nhà anh giàu có, ba mẹ không quá thân thiết nhưng chí ít vẫn là một gia đình. Nhưng giờ cô mới biết, hóa ra từ rất sớm Giang Diệc Nhiên đã chỉ còn lại một mình.

Vậy những năm qua, anh đều sống một mình như vậy sao?

Không cảm thấy cô đơn sao?

Phương Hạm bất giác cau mày. Cô đang suy nghĩ mông lung thì Giang Diệc Nhiên đã gọi tiếp một cuộc nữa, lần này có lẽ là cho mẹ anh.

Nhưng gọi hai lần đều không có ai bắt máy.

“Không nghe máy, không biết bận gì, có khi ngủ rồi.”

“Anh nhắn tin rồi, đợi bà ấy thấy rồi trả lời sau vậy.”

“Ừ, không sao đâu. Chúng ta chờ cũng được.”

Phương Hạm gật đầu, chủ động vươn tay ra. Giang Diệc Nhiên thấy vậy liền cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Hai đứa mình ôm nhau một lúc nhé rồi em đi tắm.”

Cô nói sau khi hai người buông nhau ra.

Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu.

Lần này Phương Hạm thông minh hơn lần trước đến nhà Giang Diệc Nhiên, trong túi đeo vai còn mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân và đồ ngủ của mình.

Vì tình trạng tim, cô không thể ngâm mình lâu, bình thường đều phải tắm vòi sen hoặc dùng khăn ấm lau người, hơn nữa nhiệt độ nước phải được kiểm soát rất nghiêm ngặt, không quá lạnh cũng không quá nóng.

Cô tắm gội đơn giản rồi dùng máy sấy hong khô tóc. Khi ra khỏi phòng tắm, Giang Diệc Nhiên đang tựa người nơi mép giường, chăm chú xem nội dung gì đó trên máy tính bảng.

Anh không mặc áo, để lộ cánh tay rắn rỏi và cơ bụng trắng trẻo, rõ nét.

Đèn ngủ hai bên giường đều sáng, chỉ có đèn trần là đã tắt. Căn phòng ngập trong ánh sáng vàng ấm áp, tạo cảm giác mờ ảo dịu dàng, bao phủ quanh người anh như một lớp ánh sáng mềm mại.

Không hiểu sao, khoảnh khắc Phương Hạm bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy Giang Diệc Nhiên nửa nằm trên giường xem máy tính bảng, trong đầu lại dấy lên cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Như thể hai người họ đã sống chung rất lâu rồi, từng trải qua khung cảnh thế này không biết bao nhiêu lần.

Một loại cảm giác an yên, tĩnh lặng của năm tháng.

Phương Hạm mặc đồ ngủ và dép đi trong nhà, đi đến bàn uống nước lấy một chai khoáng uống một ngụm, rồi uống thuốc tối, sau đó mới trở lại giường, vén chăn lên ngồi xuống.

Chiếc giường trong phòng Giang Diệc Nhiên rất êm, mềm mại mà không bị lún, nằm lâu cũng không thấy mỏi cổ.

Ngay khi thấy cô uống thuốc xong và đi về phía giường, ánh mắt của Giang Diệc Nhiên liền rời khỏi máy tính bảng, dõi theo từng cử động của cô, cho đến khi thấy cô leo lên giường, nằm xuống bên cạnh mình.

“Chúc mừng tân hôn, vợ yêu.”

Anh nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ, ánh mắt đen nhánh sáng rực, đưa tay phải lên xoa xoa đầu cô.

Đây là lần đầu tiên Phương Hạm nghe thấy Giang Diệc Nhiên gọi mình là “vợ”, trong chốc lát cô ngẩn ra, rồi bỗng chốc đỏ mặt.

“Anh cũng vậy, chúc mừng tân hôn.”

Không biết nên đáp lại ra sao, cô đành đáp y như anh.

Nói xong, Giang Diệc Nhiên lại tiếp tục xem máy tính bảng. Phương Hạm thì nằm đó, từ góc độ thấp ngước nhìn gương mặt nghiêng của anh, đường viền cằm đầy cuốn hút.

Ánh sáng dịu dàng vàng ấm từ chiếc đèn ngủ tỏa ra, phủ lên mái tóc của người đàn ông đối diện, tạo thành một vầng sáng mềm mại, nhìn vừa ấm áp lại vừa bình yên.

Giờ vẫn chưa quá khuya.

Phương Hạm cuộn mình trong chăn, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh liếc nhìn, thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trong WeChat.

Một phần là lời chúc mừng từ bạn bè trong nhóm. Có người vì ban ngày bận làm nên giờ mới biết tin, vội vàng nhắn chúc cô tân hôn vui vẻ. Còn nhóm bạn cùng phòng thì @ cô, hỏi tối nay có về ký túc xá ngủ không.

“Tối nay có về không đó? @Phương Hạm”

“Chắc chắn là không rồi! Hôm nay người ta đi đăng ký kết hôn đó, đại hỷ nha, tất nhiên là phải động phòng hoa chúc rồi~ [chó cười]”

“Hiểu hiểu, Phương Hạm tối nay phải làm chuyện quan trọng hơn mà~ [mắt liếc]”

Phương Hạm nhìn đống tin trong nhóm, hai má và vành tai đều nóng bừng lên.

Cô biết các bạn đang ám chỉ chuyện gì, thấy vừa ngại vừa không biết nên phản hồi thế nào, cuối cùng đành giả vờ không thấy, lặng lẽ thoát khỏi nhóm.

Nhưng ngay sau khi vừa thoát ra, cô đã nhận được tin nhắn của chị gái, Phương Vi.

Giọng điệu đọc lên mang theo sự bất an, thậm chí còn có chút lo lắng thái quá:

“Phương Hạm, ngủ chưa vậy?”

“Chị nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải dặn em một câu. Tuy kết hôn là chuyện vui, nhưng cơ thể em khác người bình thường. Một số chuyện vẫn nên chú ý. Đừng quá buông thả, biết chưa?”

“Thuốc phải uống đúng giờ. Nếu có sinh hoạt vợ chồng thì càng phải cẩn thận, không được quá mạnh. Còn nhớ bác sĩ từng nói gì không? Tuyệt đối tránh căng thẳng quá mức, k1ch thích quá độ hoặc cảm xúc dao động mạnh.”

“Chị hiểu hai đứa mới cưới, muốn gần gũi là chuyện bình thường.”

“Nhưng chị không ở bên cạnh để bảo vệ em nữa, em phải tự chăm sóc và bảo vệ chính mình. Giang Diệc Nhiên chưa từng chăm sóc người bị bệnh tim, cậu ta cũng không bị, nên chắc chắn nhiều điều không hiểu.”

“Nói chung là đầu giường nhớ để sẵn hộp thuốc và thuốc cấp cứu. Nếu tim có cảm giác khó chịu, lập tức dừng lại và uống thuốc, nghe chưa?”

Phương Hạm đọc mà cũng thấy được sự lo lắng thật lòng của chị mình, sợ cô vì chuyện gì đó với Giang Diệc Nhiên mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cô đúng là người có bệnh tim, những tình huống như chị nói quả thực có thể xảy ra, nên không thể chủ quan.

Nhưng sao ai cũng cho rằng tối nay chắc chắn họ sẽ làm “chuyện đó”? Thực ra, có ai nói là chắc chắn đâu.

“Yên tâm nha chị, em sẽ tự chăm sóc bản thân. [ôm ôm]”

Cô gõ một dòng rồi gửi lại cho chị gái.

Dù vậy, lời chị cũng không sai, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Phương Hạm vén chăn, xuống giường, lục tìm trong túi xách hai lọ thuốc cấp cứu mang theo, định để ở đầu giường.

Giang Diệc Nhiên thấy cô rời giường rồi cầm gì đó trở lại, ngẩng đầu nhìn một cái. Thấy cô định đặt thuốc xuống, anh lập tức đoán ra được ý định.

“Chỗ anh có để sẵn thuốc rồi, em để luôn ở đây cũng được.”

Vừa nói, anh vừa nghiêng người mở ngăn kéo phía bên giường cô. Bên trong đúng là có một hộp thuốc nhỏ, cùng vài món đồ dùng hàng ngày có thể cần thiết.

Phương Hạm còn nhìn thấy cả một hộp bao cao su.

“Ừ, được.”

Cô gật đầu, đặt thuốc của mình vào trong. Tiện thể, cô tò mò mở hộp thuốc Giang Diệc Nhiên chuẩn bị ra xem thử, bất ngờ phát hiện có rất nhiều loại là thuốc cô đang uống hằng ngày, thậm chí giống y hệt cả thương hiệu mà bác sĩ từng kê.

“Anh mua mấy loại thuốc này ở đâu vậy? Sao giống y hệt của em thế?”

“Vì anh thấy em uống những loại nào thì mua y vậy thôi. Mà đổi thuốc bừa bãi cũng không tốt đúng không?”

“Ồ.”

Phương Hạm gật gật đầu, bỗng nhiên thấy mình hơi ngốc.

Cô đặt thuốc xong, lại quay về giường. Thấy Giang Diệc Nhiên vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng, cô liền hỏi:

“Anh đang xem gì thế? Liên quan đến câu lạc bộ hả?”

Giang Diệc Nhiên lắc đầu.

“Không. Anh đang xem mấy bản thiết kế tiệc cưới. Anh chọn trước vài mẫu, chưa quyết hẳn. Xem qua rồi đưa cho em chọn cái em thích nhất.”

Nói rồi anh nghiêng người, đưa màn hình máy tính bảng lại gần để cô cùng xem.

“Cái này em thích không?” Anh hỏi.

Phương Hạm cúi đầu nhìn thử, là một mẫu phong cách đỏ đậm cổ điển. Nhìn chẳng giống đám cưới, mà giống lễ đăng cơ thì đúng hơn. Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

“Còn nhiều mẫu khác nữa.”

Anh hơi nghiêng người lại gần, ngón tay thon dài vuốt trên màn hình. Trên đó hiện ra một mẫu khác, kiểu lâu đài châu Âu cổ kính. Nhìn đúng là rất lãng mạn.

“Cũng được.”

Cô gật nhẹ.

Xem thêm mấy mẫu nữa. Thật ra chỉ khác nhau ở phong cách tổng thể và tông màu chủ đạo. Nhưng Phương Hạm lại thích nhất một bản thiết kế tiệc cưới ngoài trời.

Trên thảm cỏ xanh mướt, nắng vàng dịu nhẹ, váy cưới trắng tinh khôi, xung quanh rải đầy hoa hướng dương, hoa bách hợp và hoa dành dành. Nhìn vào là thấy lòng như được gột sạch, nhẹ nhõm và hân hoan.

Không cầu kỳ như mấy mẫu khác, nhưng thắng ở sự thuần khiết, ngọt ngào và dễ chịu.

“Em thích kiểu này nhất.” Cô chỉ tay vào đó.

“Được, anh biết rồi.” Giang Diệc Nhiên đáp.

Cô nhìn anh, thuận miệng hỏi một câu:

“Anh thích kiểu nào nhất vậy? Thật ra mấy mẫu còn lại cũng khá đẹp đó.”

“Anh sao cũng được, chủ yếu vẫn là em thích.”

Giang Diệc Nhiên vừa nói, vừa cúi đầu hôn nhẹ lên má cô một cái, sau đó cầm lấy máy tính bảng, nói thêm:

“Mai anh đã đặt lịch thử váy cưới rồi, mình ngủ sớm đi.”

“Ừm, được.”

Phương Hạm gật đầu, mặt hơi ửng đỏ, nằm xuống lại, mắt nhìn theo cánh tay Giang Diệc Nhiên duỗi ra, tắt đèn điều khiển ở bên bàn.

Rất nhanh, căn phòng tối dần, cho đến khi chìm vào bóng đêm hoàn toàn.

Chiếc giường rất rộng, nhưng khoảng cách giữa hai người lại không xa là bao.

Cô có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đặn, bình tĩnh của Giang Diệc Nhiên từ bên trái truyền đến.

Phương Hạm trong chăn cựa quậy một chút, tiếng ma sát giữa cơ thể và lớp vải trong bóng tối nghe rõ đến mức khiến cô có chút xấu hổ. Bên kia không hề có động tĩnh, còn cô thì cứ xoay trở mãi, thấy mình như đang gây rối nên cố gắng giữ bình tĩnh lại.

Không ngờ cô vừa dừng lại thì bên kia lại bất ngờ trở mình, xoay người sang đối diện rồi vòng tay ôm lấy cô.

Phương Hạm giật thót, tim như bị kéo căng lên một nhịp. Cô cảm nhận rõ luồng khí ấm áp không thuộc về mình đang phả nhẹ sau gáy, nhịp một, nhịp một, khiến toàn bộ dây thần kinh như bị quấn chặt lại.

“Em vẫn căng thẳng lắm à?”

Giọng nam trầm thấp trong bóng tối vang lên ngay bên tai, mang theo từ tính dịu nhẹ, khiến vùng thắt lưng cô ngưa ngứa.

“Có một chút, nhưng cũng ổn rồi.” Cô trả lời.

Giờ thì khá hơn nhiều.

Trước đây chỉ cần Giang Diệc Nhiên xuất hiện trong cùng một phòng là tim cô đã không yên nổi, dù có cách xa nhau cả tám trượng. Còn bây giờ, ôm nhau hay hôn nhẹ cũng đều không sao cả.

Nhưng hôm nay là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, tâm trạng rõ ràng khác với mọi ngày, cảm giác có phần hưng phấn hơn thường lệ.

Trong bóng tối, Giang Diệc Nhiên không nói gì thêm, chỉ yên lặng ôm cô một lúc.

Không rõ là bao lâu, chừng một hai phút gì đó, khi Phương Hạm vừa thả lỏng thì đối phương lại bất ngờ hôn nhẹ lên vành tai trái của cô, cánh tay cũng siết chặt thêm một chút.

Cảm giác đó thật kỳ diệu.

Cứ như nơi anh hôn qua sẽ âm ấm bừng sáng lên một chút. Không bỏng rát, nhưng rõ ràng khác biệt hoàn toàn so với những vùng khác trên cơ thể.

Phương Hạm khẽ cắn môi, lặng lẽ trở mình, ngước mặt nhìn về phía anh.

Lúc này mắt đã dần quen với bóng tối, không còn mù mịt như khi vừa tắt đèn. Cô có thể thấy rõ đường nét của anh trong đêm.

Giang Diệc Nhiên cũng cảm nhận được cô xoay người, liền nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Ngón tay đàn ông xuyên qua mái tóc, men theo đường cong từ đỉnh đầu chậm rãi trượt xuống. Đến khi chạm đến vùng gáy nơi nối liền với xương sống thì mới buông ra. Nơi đó vốn nhạy cảm, nên cơ thể cô bất giác khẽ rung lên.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

“Chúc em tân hôn vui vẻ.”

Anh đáp, giọng nói rất nghiêm túc, chân thành. Tuy vẫn là câu nói trước khi đi ngủ ban nãy, nhưng lần này lại mang một cảm giác hoàn toàn khác.

Nếu câu lúc nãy có chút bông đùa nhẹ nhàng, thì câu vừa rồi lại rất trịnh trọng.

“Cảm ơn em vì đã muốn cưới anh.”

“Vì anh rất tốt nên tất nhiên là em muốn cưới anh rồi.” Phương Hạm đáp.

Đối phương khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu.

“Dù anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

Cô nói, rồi chủ động nghiêng về phía anh, vòng tay ôm lấy Giang Diệc Nhiên. Một luồng ấm áp từ trong ra ngoài lan tỏa khắp người.

Tuy Giang Diệc Nhiên là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, nhìn cứ như chạm vào sẽ bị đông cứng. Nhưng thực tế khi ôm lấy anh, lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rõ ràng, nóng hơn cô rất nhiều.

“Buồn ngủ chưa?” Anh hỏi.

Phương Hạm lắc đầu: “Chưa… ngủ được đâu.”

Dù ban nãy còn thấy buồn ngủ, nhưng bị mấy câu tỏ tình của Giang Diệc Nhiên làm cho rung động đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà ngủ nữa.

Cô vừa nghĩ vậy thì bất ngờ má lại bị anh khẽ chạm vào. Hai tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn.

Cô mở to mắt chớp chớp, còn chưa kịp phản ứng gì thì môi anh đã áp xuống, ấm nóng, dịu dàng, lại có chút hương bạc hà quen thuộc trong hơi thở.

Phương Hạm theo bản năng khép mắt lại, môi khẽ hé mở.

Tác giả có lời muốn nói:

Tắt đèn rồi đó ~

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.