Mấy năm ở nước ngoài, Chu Ôn Yến rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi nghe điện thoại của Đàm Thanh Vân.
Hôm đó, anh vẫn đang trong lớp thì điện thoại từ Đàm Thanh Vân liên tục réo gấp. Anh nhíu mày, thời điểm này ở trong nước là nửa đêm, bình thường bà sẽ không gọi vào giờ này.
Anh liếc nhìn giảng viên, nói về tình huống đặc biệt rồi rời khỏi lớp.
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Đàm Thanh Vân đầy hoảng hốt: “A Yến, bố con vừa ngất xỉu, bây giờ đang trên xe cấp cứu.”
Chu Ôn Yến sững người, dù quan hệ cha con có xa cách đến đâu, lòng anh vẫn chùng xuống: “Con sẽ đặt vé về ngay.”
“Được, mẹ chờ con.”
Chu Ôn Yến không quay lại lớp nữa, trực tiếp về căn hộ lấy hộ chiếu rồi lao thẳng đến sân bay.
Thời gian bay quá dài, khi anh đặt chân xuống sân bay, Chu Hãn Ngọc đã được cấp cứu xong và tỉnh lại.
Anh cầm điện thoại lên xe, tài xế đã đợi sẵn từ trước. Đàm Thanh Vân đang nói về kết quả kiểm tra: “Là do thiếu máu nên ngất xỉu. Tất cả các xét nghiệm đã làm xong, bây giờ phát hiện có một khối u trong ruột non, nhưng chưa xác định là lành hay ác tính, phải đợi phẫu thuật rồi mới sinh thiết được.”
Chu Ôn Yến mím môi: “Bao giờ phẫu thuật?”
“Sáng ngày kia.”
“Con biết rồi.”
Từ sân bay đến bệnh viện, Chu Hãn Ngọc trông không khác thường ngày là mấy, chỉ có sắc mặt nhợt nhạt hơn.
Nhìn thấy Chu Ôn Yến, ông có chút ngạc nhiên. Thực ra, ngoài những thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714829/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.