Anh nghe thấy, trong lồng ngực trào ra nét cười, cả cơ thể cũng khẽ run theo.
Trình Tuế Ninh không muốn anh có chút động tĩnh nào, nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy anh.
Trong phòng tắm quá nóng, hơi ấm tràn ngập, nước cũng nóng, từng tế bào trong người như bị thiêu đốt. Cô không biết bản thân thấy thoải mái hay khó chịu, chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, ngay cả vòng eo cũng không chịu nghe lời.
“Đừng cử động.”
Trình Tuế Ninh cắn môi, nói: “Anh cũng đừng cử động.”
Giọng anh khàn đi, thấp giọng đáp một tiếng, ngừng lại hai ba giây, sau đó chậm rãi nuốt khan: “Thật sự đừng cử động.”
Hơi thở dồn dập ngay bên tai, Trình Tuế Ninh đỏ bừng cả tai, nức nở phản bác: “Em có cử động đâu.”
Anh cúi mắt nhìn xuống, hơi thở rối loạn. Nơi đó đang kề sát, Trình Tuế Ninh xấu hổ, không cho anh nhìn. Nhưng cô không biết phải làm thế nào, chỉ có thể vươn người hôn anh, đôi môi mềm mại, lưỡi khẽ cọ sát từng chút như một chú mèo con.
Chu Ôn Yến cảm thấy cô là đang cố tình, đang khiêu khích anh.
…
Đến khi làn da bị nước nóng ngâm đến mức nhăn nheo, cửa phòng tắm mới được mở ra.
Chu Ôn Yến đưa tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, cẩn thận quấn kín người và tóc cô. Trình Tuế Ninh mệt đến nỗi không mở nổi mắt, anh bế cô về giường, lấy chiếc sơ mi mà anh hay mặc cho cô mặc vào. Sau đó, anh quay lại phòng tắm thay một chiếc khăn khác, rồi ra ngoài, kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714846/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.