“Người đâu rồi?”
Hôm sau, Giang Tự đến bệnh viện, lúc đầu đứng ở cửa phòng bệnh không vào, chỉ thò đầu nhìn vào trong. Nhìn một vòng, thấy chỉ có mỗi Chu Ôn Yến, anh ta có vẻ thất vọng rồi bước vào.
“Không ở đây à?” Anh ta lại rảnh rỗi hỏi.
Chu Ôn Yến ngước mắt lên liếc anh ta một cái, ký xong các giấy tờ rồi đi thẳng ra ngoài.
Giang Tự nhìn sắc mặt anh rồi cười: “Không phải là người ta chỉ thương hại cậu bị thương nên mới đến thăm thôi, chứ không có ý định làm lành đấy chứ?”
Chu Ôn Yến không đáp lời, trong đầu hiện lên cảnh hôm qua Trình Tuế Ninh hôn anh xong rồi nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, sau đó vội vàng bỏ chạy.
Anh lại cong môi cười.
“Nói đi, cười như mùa xuân thế.”
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Giang Tự mở khóa xe, nhân lúc chờ ra cổng bệnh viện thì hỏi.
Chu Ôn Yến dựa lưng vào ghế phụ lái một cách uể oải, rõ ràng tâm trạng không tệ: “Em ấy đã chia tay với Trần Đình Việt rồi.”
“Ồ, thế là cậu đã chờ được rồi nhỉ.”
Chu Ôn Yến khẽ cười một tiếng, lười phản ứng với lời trêu chọc cố ý của anh ta. Xoay điện thoại trong tay, anh nghĩ đến điều gì đó rồi bấm vài cái vào màn hình.
Giang Tự mắt tinh, liếc thấy được: “Ra viện rồi, ái chà đang báo cáo à, có cần nói với Trình Tuế Ninh là mấy giờ mấy phút ra viện không?”
Chu Ôn Yến tắt màn hình điện thoại, nhìn anh ta: “Cậu nhiều chuyện là bẩm sinh à?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714852/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.