Sau khi Dung Trạm trầm trầm ngủ đi mất, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, hơn nữa còn là bị đói tỉnh.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, y cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm.
Cố Tiếu An vẫn đang ngủ bên cạnh, Dung Trạm lúc này mới nhớ ra Dung ba ba vẫn còn trong bệnh viện, vội vàng ngồi dậy, động tác có chút lớn khiến Cố Tiếu An giật mình tỉnh lại.
Thấy Dung Trạm đang vội vã mặc quần áo, Cố Tiếu An gãi gãi tóc ngạc nhiên hỏi "Em đây là..."
"Ba em vẫn còn trong viện, em xuống bếp làm chút đồ ăn rồi vào với ông." Dung Trạm đầu cũng không ngẩng tay chân rối rắm cài thắt lưng.
Cố Tiếu An ngồi dậy ngăn y "Ở đó còn có Tôn Uy với Lương Thiệu, em cứ an tâm ngủ đi, anh đi nấu chút gì đó cho em ăn."
"Nhưng..." Dung Trạm chần chừ.
"Không nhưng nhị gì hết, trước khi ngủ anh đã tới nhìn qua, hai người họ chăm ông cụ đến là vui vẻ kìa." Cố Tiếu An đẩy Dung Trạm ngồi trở lại giường, còn mình thì khoác thêm áo ngoài đi xuống phòng bếp.
Lúc này Dung Trạm mới dần dần yên tâm, chầm chậm dựa vào thành gường, nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng chân Cố Tiếu An, đồng thời từ xa bay tới mùi thức ăn thơm nức, Dung Trạm mới từ từ mở mắt ra.
Dung Trạm đặt đồ ăn lên đầu tủ cạnh giường, nói với Dung Trạm "Anh vừa lục tìm một hồi, mấy thứ còn ăn được trong bếp chỉ còn mì và trứng gà thôi, anh làm cho em bát mì trứng gà, nếu không hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-anh-de-co-hau-truong/1847777/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.