Gió bấc gào thét.
Tuyết liên tục rơi xuống.
"Chúng ta đã tới."
Liễu Bình thở dốc một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.
Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.
Nơi này là một vách núi.
"Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lo
lắng sẽ bị ngã chết."
Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.
Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.
Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.
Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩn
thận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống.
"Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắn
có ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn không
dám xuống phía dưới."
"Cô có biết vì sao không?"
"Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động."
"Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguy
hiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy."
"Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước."
"Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,
thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩ
cũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm."
"Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1585474/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.