Ngồi đối diện với người đàn ông ấy một lần nữa, tâm trạng Trần Trúc vô cùng bình tĩnh.
Chuyện cũ đã qua rồi, khi nhìn lại khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa của Từ Lan Đình, trái tim Trần Trúc không còn chút gợn sóng.
Hóa ra, vết thương dù sâu đến đâu, một khi đã lành rồi cũng chỉ còn một vết sẹo mờ mà thôi.
"Đây là số tiền tôi tiết kiệm được trong năm qua." Trần Trúc lấy ra tấm séc đã chuẩn bị sẵn, cậu vốn vẫn chờ một cơ hội thích hợp để đưa số tiền này cho Từ Lan Đình.
Mười vạn tệ, chỉ bằng một phần mười tổng số nợ, nhưng lại là tất cả những cay đắng, nhọc nhằn mà Trần Trúc đã nếm trải suốt quãng đường từ Moscow đến Pennsylvania.
Người đàn ông nhận lấy tấm séc, nhìn con số trên đó rồi lặng người đi.
Tờ giấy mỏng manh với con số thậm chí không đủ cho một bữa tiệc của Từ Lan Đình.
Thế nhưng, tờ giấy này lại như ngàn cân đá nặng trĩu, hung hăng đè nát trái tim hắn.
Trần Trúc còn tưởng Từ Lan Đình chê ít, "Xin lỗi, tạm thời tôi chỉ có chừng này. Số còn lại tôi sẽ cố gắng trả sớm..."
"Tiết kiệm bằng cách nào?" Giọng Từ Lan Đình có chút khàn đặc.
Trần Trúc khựng lại, không muốn dây dưa thêm với Từ Lan Đình, "Nếu anh không còn chuyện gì khác-"
"Bốc vác hàng hóa, làm việc ở công trường..." Từ Lan Đình không ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên tấm séc mỏng manh, hàng mày rũ xuống che đi biểu cảm lúc này, "Tiền sinh hoạt hàng ngày. Lại còn tiền vé máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860074/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.