Phải công nhận rằng tay nghề của Từ Lan Đình giống như là đã được học bài bản với đầu bếp chuyên nghiệp. Thiếu gia trước đây tay không dính nước vậy mà lại làm được một bát bún gạo xào thịt băm có hương vị chính tông, lại còn giống với hương vị quê nhà Trần Trúc
Bún gạo được nấu mềm hơn một chút, thịt băm là thịt vịt đã được luộc rồi thái nhỏ, nước chan là nước gà hầm thơm nức, ăn kèm với củ cải muối chua ngọt và đậu que muối chua, bắt vị vô cùng.
Từ Lan Đình chỉ làm nửa bát nhỏ thôi nên Trần Trúc đã ăn sạch sành sanh.
Trần Trúc ôm bát nhìn Từ Lan Đình, do dự một lát, nhẹ nhàng nói: "Tôi còn đói."
"Được." Người đàn ông ngoài miệng đáp, nhưng lại bưng đến một bát canh giải rượu, dỗ Trần Trúc uống, "Ăn thêm một bát nữa."
Trần Trúc ngửi thấy mùi vị khác, nếm vào hương vị cũng không giống vừa nãy, cậu nhíu mày cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không nỡ lãng phí đồ ăn.
Cậu vừa buồn bực vừa vùi đầu uống cạn bát canh giải rượu.
Người đàn ông giơ ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua môi Trần Trúc, "A Trúc," hắn khẽ nói, "Còn đói không?"
Canh giải rượu xuống bụng, dạ dày Trần Trúc ấm hơn một chút rồi nhìn hắn lắc đầu.
"Đi ngủ thôi, hửm?" Giọng của người đàn ông khàn khàn, Trần Trúc chưa kịp lên tiếng đã bế người lên.
Khung xương của thiếu niên đã hoàn toàn phát triển, rũ bỏ vẻ đơn bạc gầy yếu của trước đây, da thịt đầy đặn và xương cốt cân đối hẳn.
Trần Trúc không thoải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-lam-lop-xe-du-phong/2860089/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.