edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Ánh đèn chiếu sáng rực trong điện Chiêu Dương, cung nữ y thị bận hối hả, ai nấy im lặng bộ dạng phục tùng.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ thì trong điện không còn âm thanh nào nữa. Tiếng rên thi thoảng lọt vào tai trong im lặng chết chóc khiến lòng người sợ hãi.
Ngoài điện là cấm quân áo giáp sâm nghiêm, đêm nặng nề như sắt, bóng tối giăng đầy bức người.
Trong trí nhớ của tôi, Chiêu Dương điện muôn đời tịch liêu này lần thứ hai nghênh đón sinh mệnh mới.
Minh Trinh Hoàng hậu từng sinh con trai cho Tử Long ca ca ở đây… Ngày đó, hình như cũng vừa có cung biến, thiên địa đổi sắc. Đã bao nhiêu năm qua, mắt dường như còn thấy được Tạ Hoàng hậu bạch y tiêu điều ôm đứa trẻ trong ngực, quỳ xuống ủy thác nó cho tôi. Giờ Tĩnh nhi bị phế vị, được phong ấp ở phương xa, bệnh tình có chút khởi sắc, cuối cùng cũng được cả đời bình an. Lời Uyển Dung tỷ tỷ dặn dò, tôi đã làm được rồi chăng? Tử Long lúc này đã chuyển kiếp, được làm thứ dân như ý muốn, tự do tự tại mà sống chưa?
Tôi nhìn về một ánh đèn lồng xa xăm, ngẩn ngơ xuất thần, bất giác lâm vào chuyện cũ.
Bỗng nhiên, một tiếng trẻ con khóc yếu ớt vang lên khiến tôi cả kinh chấn động.
Tiếng khóc non nớt mảnh mai tựa như tiếng mèo kêu. Tim tôi đập thình thịch, chỉ cầu trời xanh thương hại, nhất định phải là nữ!
Liêu ma ma vội vã đi ra khỏi điện, quỳ gối xuống, “Hoàng hậu sinh hạ tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiep-de-vuong/598387/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.