Chu thị biết nữ nhi rất thích vị Tông biểu ca này, hôm nay xuất môn trùng hợp gặp, quả là hữu duyên.
Nhưng nữ nhi tuổi còn nhỏ, đi mã tràng sợ có chút không thích hợp.
Chu thị vẫn đang nghĩ cách để thuyết phục nữ nhi, đã thấy đôi mắt to tròn của con bé nhìn nàng chằm chằm, long lanh nước, bên trong tràn đầy khát vọng. Chu thị nhìn thấy mà tâm mềm hẳn đi, nghĩ rằng chỉ cần nhìn kĩ con bé một chút, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền gật đầu.
Đoàn người đi đến mã tràng.
Lục Tông thay đổi một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen thêu hoa văn đám mây.
Trang phục cưỡi ngựa có tay áo ngắn và hẹp, đai lưng buộc quanh eo nhỏ bay phấp phới, chân mang một đôi ủng có mũi cong lên, nhìn thật là gọn gàng sạch sẽ. Mặt mày Lục Tông tuấn tú, lúc này mặc dù có chút non nớt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung mạo tuyệt vời này. Khương Lệnh Uyển nhìn đến mức không thể dời mắt, thầm nghĩ: Dù là non nớt thì cũng có thứ đáng xem của khi còn non nớt, sau này trở nên thành thục thận trọng cũng có cái đang xem của khi thành thục thận trọng.
Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng dắt đại mã đi ra, uy phong lẫm liệt, hưng phấn trợn tròn hai mắt, chỉ vào Lục Tông đứng cách đó không xa nói: “Ca ca mặc như vậy thật đẹp.”
Lục Bảo Thiền có một vị ca ca mà cảm thấy thật kiêu ngạo, mỗi lần nghe người khác khích lệ ca ca, nàng cảm thấy vô cùng vinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-gia-kieu-the/2562346/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.