Khi nghe được tin hài tử trong bụng không còn, Phan trắc phi cảm thấy trời đất của bà ta như đổ sụp xuống.
Bà mở mắt, nhìn cháu gái ngoại đứng bên cạnh giường, hai mắt liền lập tức trở nên lạnh lẽo, chống thân thể muốn ngồi dậy.
Lục Bảo Yên thấy thế vội vã đỡ lấy Phan trắc phi, nói: “Nương, thân thể của người vẫn còn yếu, chưa thể ngồi dậy được.”
Hài tử cũng đã không còn, còn quản thân thể khỏe hay yếu làm cái gì!
Phan trắc phi nhìn Minh Nhạn trước mặt, giơ tay lên giáng xuống một cái tát. Một tát này ra tay tàn nhẫn, “đùng” một tiếng vang dội, mạnh mẽ vững vàng đánh vào má trái người trước mặt, do dùng sức quá lớn, nửa bên mặt của Minh Nhạn lập tức sưng đỏ.
“Nương! Sao người lại đánh biểu tỷ?” Lục Bảo Yên nhìn tình hình, gấp đến độ muốn khóc.
Phan trắc phi sắc mặt trắng bệch, âm thanh bén nhọn lạnh lẽo: “Nữ nhân thấp hèn, ngay cả nam nhân của dì ruột cũng muốn cướp! Ta thật đúng là mắt bị mù mới đi nuôi thứ bạch nhãn lang như ngươi!”
Minh Nhạn gắt gao cắn môi, chỉ một mực im lặng không lên tiếng.
Lục Bảo Yên âm thanh đã mang theo tiếng khóc nức nở, vội vàng nói: “Nương, người nói gì vậy? Người làm sao có thể nói Nhạn biểu tỷ như vậy?”
Phan trắc phi hít sâu một hơi, bên trong yết hầu tuôn ra một luồn cảm giác tanh ngọt, suýt chút nữa đã tức giận đến ho luôn một ngụm máu. Trước ngực phập phồng dữ dội, hai tay run rẩy, bà ta quả thật không nghĩ tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-gia-kieu-the/92881/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.