🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiến sự đã dừng lại, ba quân dựng trại nghỉ ngơi chỉnh đốn. Lần này phụ thân không bị thương, A Sử Na cũng đã bại lộ thân phận trước phụ thân và được phụ thân tiếp đãi như khách quý. Mọi vận mệnh của chúng ta từ giây phút này, bắt đầu bước vào tương lai chẳng thể nào đoán định.

Nhưng đối với những tranh đấu trong nội bộ người Đột Quyết, phụ thân vẫn không muốn thảo luận, càng không muốn can thiệp. Chúng ta cũng không nên xen vào. Chỉ hứa với A Sử Na rằng sẽ bảo vệ an toàn cho hắn khi hắn còn ở trong quân đội của ta.

Dù sao đi nữa, ngoài ta ra cũng không ai biết kết quả của cuộc đấu tranh này. Nếu A Sử Na Hoà Lâm c.h.ế.t trong cuộc phản loạn này thì A Sử Na A Ba sẽ mất đi sự che chở đồng thời cũng mất đi danh hiệu vương tử của Đột Quyết, làm sao có thể quay lại Đột Quyết được? Phụ thân rõ ràng đã nghĩ tới điểm này nên mới hứa sẽ bảo vệ an toàn cho hắn khi hắn ở trong quân đội của ta, phụ thân đã quyết tâm dù cho quyền lực ở  Đột Quyết có thay đổi ra sao thì người cũng phải bảo vệ vị tiểu vương tử này.

Như vậy cũng tốt, bán một ân tình cho vị Khả Hãn Đột Quyết tương lai cũng không phải là chuyện xấu.

Mọi người đều bận rộn, chỉ có ta là vô công. Đành phải cầm cung ra ngoài bãi đất trống để luyện bắn. Không biết từ lúc nào, A Sử Na đã xuất hiện phía sau lưng ta.

"Thì ra ngươi b.ắ.n cung giỏi như vậy."

Ta hạ cung xuống, nhìn xa xa thấy Chu Nhiên đang nhặt tên cho ta, suy nghĩ không biết y và A Sử Na có mối quan hệ thế nào. Lơ đễnh nói: 

"Ngươi nói tiếng Hán cũng không tệ."

A Sử Na nhận lấy cung trong tay ta, căng dây b.ắ.n tên: "Hay là ta mang ngươi về Đột Quyết, bắt ngươi làm tiểu nữ nô của ta?" Mũi tên bay ra ngoài, cắm ngay bên chân Chu Nhiên.

Chu Nhiên giận dữ nhìn A Sử Na, A Sử Na cười vui vẻ, không chút áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, bản vương tử vô ý rồi."

A Sử Na trả lại cung cho ta rồi tiếp tục câu chuyện: "Ngươi dạy ta tiếng Hán, ta sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa b.ắ.n cung."

Ta mỉm cười, đến nhìn cũng không thèm nhìn mà tùy ý giương cung, nhìn vào đôi mắt của y, muốn thấy rõ trong đó chất chứa những gì. "Vù" một tiếng, mũi tên rời khỏi cánh cung, vừa vặn không sai lệch mà rơi xuống bên chân trái của Chu Nhiên, bởi vì trước đó, mũi tên của A Sử Na rơi xuống ngay phía bên phải.

"À, dạy ta b.ắ.n cung?" Ta khinh thường nhìn y.

A Sử Na hít một hơi lạnh, đứng sững tại chỗ. Ta sáu tuổi đã bắt đầu luyện cung, sống qua hai đời, đến giờ đã luyện hơn hai mươi năm, cần đến hắn chỉ dạy sao? Nếu không phải do quá mềm lòng, có lẽ ta đã sớm cùng các ca ca tung hoành sa trường rồi.

Xa xa, Chu Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy ta nhét cung vào lòng n.g.ự.c A Sử Na. Hắn thở dài, rút mũi tên ra khỏi vũng bùn.

Ba ngày sau, trong vương trướng của Đột Quyết truyền đến tin tức, cuộc phản loạn đã đươc dẹp yên, kẻ phản loạn bị Đại tướng quân g.i.ế.c chết, tình hình đã ổn định, A Sử Na Hoà Lâm bị thương nhẹ, vết thương không đáng lo ngại.

Phụ thân tự mình tiễn A Sử Na A Ba ra khỏi quân doanh, trước khi đi A Sử Na đặc biệt tới tìm ta, "Tiểu nữ lang, sau này chúng ta sẽ gặp lại." 

Cuối cùng, y dùng tiếng Đột Quyết nói gì đó mà ta không hiểu, chỉ cảm thấy y cười rất tuỳ ý còn vô cùng ngả ngớn.

Nhìn bóng dáng y rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm mọt hơi, thế nhưng chuyện xưa mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Năm Vĩnh Ninh thứ nhất, ta mười lăm tuổi. Vào dịp cuối năm, phụ thân trở về kinh thành báo cáo công tác, cả nhà chúng ta trở lại Trường An. Các ca ca rất phấn khởi, lâu lắm rồi không trở về, vừa đến cửa phủ đã chạy vào tìm các huynh đệ tỷ muội thân thiết cùng nhau trò chuyện. Xe ngựa của ta và Ngũ ca đi chậm rì rì ở phía sau cùng, cuối cùng cũng đến được cửa phủ.

Ta xuống xe ngựa nhìn cổng phủ tướng quân cao lớn, cảm thấy có chút mơ màng.

"Tiểu muội, sao thế?" Ngũ ca quan tâm hỏi.

Ta cười lắc đầu, lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa từ đối diện tiến lại, một cơn gió nhẹ thổi qua xốc lên chiếc màn che trên xe ngựa, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên, ta chợt nghẹn thở, trong lòng thầm gọi "Thái tử phi nương nương!"

Vì nương nương hành trang đơn giản, không gióng trống khua chiêng, nên lúc này xe ngựa của chúng ta chắn ngang đường đi của họ, thế nên họ đành phải dừng lại đợi xe của chúng ta đi khỏi.

Ngũ ca nhận ra xa giá của Thái tử phi nương nương, liền tiến lên xin lỗi, "Hạ Hà không biết nương nương xuất hành, vô tình chạm phải xa giá của nương nương, mong nương nương thứ tội!"

Nương nương cuộn rèm xe lên, nhìn về phía chúng ta với vẻ mặt bình thản và dịu dàng, "Thì ra là Tạ Đại tướng quân đã trở lại." Nương nương tự nói với chính mình, giọng nói khó nén được nỗi cô đơn cùng đau thương. Nhưng rất nhanh nàng đã nở nụ cười, "Không sao, Tiểu tướng quân không cần đa lễ, thay ta gửi lời vấn an đến phụ thân ngươi."

Thời điểm xe ngựa của nương nương lướt qua, ta vẫn còn ngẩn ngơ đến phát ngốc. Nương nương trước mắt vẫn xinh đẹp và dịu dàng như vậy, chỉ có điều ánh mắt nàng nhìn ta không còn nhiệt thành, đong đầy yêu thương, mà thay vào đó là sự xa cách cùng bình thản. Ta không còn là tiểu nữ nhi nàng nuôi dưỡng trong Đông cung, cũng không còn được nàng nhẹ nhàng chải tóc cho nữa.

Sống lại một lần nữa, những tình cảm ấm áp tốt đẹp ngày trước lại biến thành bọt nước dưới ánh mặt trời, trở thành độc thoại của riêng ta. Cuộc đời này như một giấc mộng lớn, lúc này đây sẽ không ai có thể đồng hành cùng ta nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.