🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hàn Tự! Em thật sự quá ngây thơ rồi!”
Nước mắt Hứa Nguyên nhịn cả ngày hoàn toàn mất kiểm soát.
Hàn Tự không ngờ câu đầu tiên mình nghe được sẽ là tiếng khóc của cô. Hôm nay anh có một cuộc họp ở công ty của Diêu Khải Việt, một chút nữa mới rảnh rỗi.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Anh để cho những người khác tiếp tục thảo luận còn bản thân thì đi đến văn phòng của Diêu Khải Việt.
Sau khi đóng cửa lại, xung quanh chỉ còn lại sự yên lặng, tiếng khóc của Hứa Nguyên qua điện thoại càng thêm rõ ràng.
Rất hiếm khi thấy cô khóc lớn đến như vậy.
Hàn Tự đi tới cửa sổ sát đất, bên ngoài đang mưa, thời tiết âm u.
Trên cửa sổ đều là nước mưa.
Tuy anh với Hứa Nguyên đang yêu nhau nhưng hai người bọn họ cũng không có gì khác so với trước kia, bận rộn thì vẫn bận rộn, không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.
Anh không phải người như vậy, Hứa Nguyên cũng thế.
“Hàn Tự, trước kia em không nói gì nhưng thật ra em không thích bệnh nhân của mẹ em chút nào.” Dòng người phía trước vẫn chưa nhúc nhích, Hứa Nguyên ngồi xổm xuống: “Từ khi em có trí nhớ, bọn họ đã cướp đi mẹ của em. Khi mẹ em nghe điện thoại, em chỉ biết bà không nhìn thấy em mà đi khám bệnh cho bệnh nhân. Xem bệnh án của người đó, làm phẫu thuật cho người đó…Bọn họ đều xếp trước em, quan trọng hơn em.”
Người ở đằng sau thấy cô khóc lóc như vậy, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Hứa Nguyên ngẩng đầu, trước mắt là một mảnh mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Cô lắc đầu, xua tay với người nọ.
Hàn Tự không nói lời nào, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng với cô.
Hứa Nguyên lau mắt: “Hôm nay dì Ngô ở nhà trẻ hỏi em rằng em có chắc chắn là bà ấy không có vấn đề gì không? Em cảm thấy bản thân mình đã xem thường chiếc áo blouse trắng trên người mẹ.”
Cô khóc không thành tiếng, nói hết ra tất cả sự tủi thân từ nhỏ đến lớn và cả nỗi bất an.
Mẹ là bác sĩ, mẹ không thể làm điều gì thất vọng với tà áo trắng của mình. Vì thế nhiều lúc cô chỉ mãi mãi đứng ở vị trí thứ hai.
“Trước kia em tức giận không đến trường y, đến trường của bố mẹ học y tế dự phòng, em đã nói em không muốn bận bịu giống bố mẹ, không muốn ở nhà một mình.” Hứa Nguyên cảm thấy khổ sở cực kỳ: "Bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là viện cớ mà thôi.”
Cô tự do, luôn làm theo ý mình nhưng ngay cả nghĩa vụ của nghề bác sĩ cô cũng không biết.
Hứa Nguyên một mình nói với điện thoại: “Em rất hối hận vì trước kia không chịu học hành cho tốt, ngay cả những gì giáo viên nói em cũng đã quên.”
“Hàn Tự, trước đây chỉ cần anh nói em ấu trĩ, ngây thơ, em sẽ không bao giờ nhận.”
Kết quả, cô quả thật vô cùng ấu trĩ.
“Không sao.” Hàn Tự vẫn yên lặng lắng nghe, cũng không đánh gãy lời nói của cô, anh mỉm cười: “Dù sao em cũng thấy anh ấu trĩ, hai chúng ta cùng đồng loại cũng tốt.”
Anh chọc cô, còn nghiêm túc nói: “Rất xứng với nhau, đúng không?”
Hứa Nguyên nín khóc, mỉm cười.
Đồng nghiệp gửi tin nhắn đến nói đã thanh toán xong, hai người tụ họp lại đi tìm dì Ngô.
Em trai dì Ngô vẫn đang ở cùng bà ấy.
“Hai người có đói bụng không?” Dì ngô có lẽ đã khóc đến mệt, giọng nói khàn khàn: “Các cô mau đi ăn cơm đi, tôi không sao đâu.”
Em trai bà ấy cũng nói: “Có tôi ở lại với chị tôi là được rồi.”
Mũi Hứa Nguyên chua xót.
Cô vừa mới khóc xong, đôi mắt có hơi đỏ, cô vẫn cúi đầu khi ở trước mặt dì Ngô : “Không sao, tôi cũng chưa đói bụng.”
“Chờ dì vào phòng phẫu thuật rồi chúng tôi đi ăn sau.” Cô cười nói.
Lúc này, có bọn cô ở đây dì Ngô mới an tâm.
Bà ấy cũng không từ chối.
Nửa tiếng sau, dì Ngô cũng vào phòng phẫu thuật, Hứa Nguyên và người đồng nghiệp kia đi ăn cơm.
Đã sắp bốn giờ, hai người đã rất đói, bụng đã sớm chết lặng. Hai người đang thảo luận ăn món gì thì Hứa Nguyên nhận được tin nhắn của Hàn Tự.
[Hàn Tự: Đã vào phòng phẫu thuật chưa?]
[Hứa Nguyên: Vừa mới vào rồi.]
[Hàn Tự: Ok.]
“Bên cạnh có một quán bán thức ăn nhanh đấy.” Đồng nghiệp nói.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn thấy đoạn tin nhắn ngắn gọn, một ý niệm trong đầu chầm chậm xuất hiện.
Trái tim đập thình thịch.
Đây là có ý gì?
Nhưng đây không giống chuyện Hàn Tự sẽ làm, anh không như vậy.
“Hứa Nguyên?” Người đồng nghiệp gọi một tiếng.
Hứa Nguyên hoàn hồn: “Chờ tôi một chút.”
Cô nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng hình quen thuộc.
Chắc chắn là do cô đã xem quá nhiều phim thần tượng rồi.
“Cô nói cái gì nhỉ?” Cô hỏi.
Người đồng nghiệp cho cô xem màn hình điện thoại: “Không có gì để ăn hết, tôi muốn ăn súp.”
“Xem có hoành thành không?”
“Tôi đang xem thử.”
Hai người đi qua khu nghỉ ngơi, đầy người ở bên này, bọn họ đều đang ngồi nói chuyện.
Đi đến gần cửa, gió lạnh xua đi sự ẩm thấp.
“Hứa Nguyên.”
Một giọng nói bất ngờ xuyên qua sự bất an vang lê, Hứa Nguyên lập tức khự lại.
Cô nhìn qua, đập vào mắt là nét phong trần mệt mỏi của người đàn ông.
Anh đeo khẩu trang y tế, che đi một nửa khuôn mặt, mặc một bộ đồ màu xám, vô cùng chỉnh tề. Trên tay anh còn có hai túi đồ ăn, có thể nhìn ra trong đó là đồ nước.
Buồn cười cực kỳ.
Hứa Nguyên nhìn Hàn Tự, cảm thấy xung quanh chỉ còn sự yên lặng. Trong lòng cô bị một cỗ cảm xúc khác lạ vây lấy, cuối cùng là sự an tâm không thể phủ nhận.
“Anh đến đây thật sao?”
Vừa rồi cô có cảm giác anh sẽ đến nhưng tìm một lượt cũng không thấy anh.
Hàn Tự đến gần, dừng ở trước cửa, anh vuốt cằm: “Sợ em đói đến mức mê man.” Lời này là đang nói với Hứa Nguyên.
“Ai mê man chứ?” Cô theo bản năng tức giận: “Em đâu có yếu ớt như vậy đâu.”
Ánh mắt của cô vẫn còn hồng hồng, khó chịu vô cùng.
Trông rất xấu.
Nói xong, cô che mắt lại: “Rảnh quá!”
Người đồng nghiệp cười khúc khích rồi nói: “Xin lỗi nhé!” Cô ấy lặng lẽ lùi lại phía sau.
Hàn Tự đi đến gần, mùi hoành thánh thơm phức lập tức chui vào trong mũi Hứa Nguyên.
Cái bụng kêu một tiếng, cô đói bụng.
“Chưa ăn cơm đúng không?” Hàn Tự đưa một túi cho người đồng nghiệp kia: “Đây là hoành thánh dưới tầng.”
Hứa Nguyên nuốt nuốt nước miếng, cô buông tay ra, để lộ ánh mắt đỏ bừng.
Đúng lúc cô muốn ăn hoành thánh, mùi hương này thật sự rất thơm.
“Ăn đi.” Hàn Tự làm như không phát hiện, anh giúp Hứa Nguyên mở túi đồ ra, một tay cầm hộp giúp cô: “Ăn tạm một chút.”
Anh biết buổi trưa cô chưa ăn gì, lúc này đã sắp đến giờ ăn tối rồi.
Mở nắp ra, quả nhiên vẫn còn nóng.
Hứa Nguyên cầm một cái thìa nhỏ, lấy một viên hoành thánh nóng hầm hập, ăn ngon vô cùng.
Cả dạ dày đều cảm thấy thoải mái.
Người đồng nghiệp bên kia cũng không để ý hình tượng của mình nữa, một miếng lại một miếng, ăn như sói như hổ. Ăn một lúc ba, bốn miếng, cho đến khi cả người đều cảm thấy ấm áp, cô ấy mới nhìn Hàn Tự với Hứa Nguyên.
Bình thường cô ấy với Hứa Nguyên không tiếp xúc nhiều với nhau, là đồng nghiệp của nhau nửa năm trời, cô ấy chỉ biết Hứa Nguyên là một cô gái sáng sủa, tươi tắn, ai cũng thích cô.
Nhưng cô ấy chưa từng nghe nói Hứa Nguyên có bạn trai.
Người đồng nghiệp quang minh chính đại đánh giá, vừa rồi hai người đến gần mới phát hiện ra trên quần áo màu xám của anh có mấy hạt mưa nhỏ nhưng hai túi đồ ăn lại vô cùng sạch sẽ.
Bây giờ cô ấy chỉ thấy sườn mặt của anh, khoé môi thản nhiên cong lên một đường, anh còn cầm hộp đồ ăn thay Hứa Nguyên, hơi cúi người xuống, đây là một tư thế không thoải mái chút nào, là một nhân viên văn phòng cô ấy nhìn cũng thấy mệt.
Hứa Nguyên thật may mắn.
Người đồng nghiệp ăn hai ba miếng rồi nói: “Hứa Nguyên, tôi đi trước đây, cô cứ từ từ nhé.”
Trong miệng Hứa Nguyên còn một miếng hoành thánh, sợ lúc nói chuyện sẽ văng ra ngoài nên cô chỉ có thể gật đầu.
“Người vừa rồi là đồng nghiệp của em.” Hứa Nguyên nuốt xuống rồi nói.
Có thể là hành động theo bản năng, cô vẫn chưa giới thiệu hai người họ với nhau. Nghĩ đến đây cô không khỏi có chút áy náy, nắm chặt cái thìa.
Cô không dám nhìn Hàn Tự.
Hàn Tự gật gật đầu, ngoài ý muốn anh không có hỏi thêm.
Cánh tay anh có chút tê, nhân lúc cô gắp một miếng mới xong thì đổi sang tay khác.
“Chút nữa anh không có việc gì.” Anh trầm ngâm: “Buổi tối anh đưa em đi ăn cơm.”
Hứa Nguyên cả kinh: “Hôm nay anh không phải ở lại họp sao?”
Hàn Tự lấy ra một cái khăn ăn: “Có Diêu Khải Việt ở lại rồi.”
Anh lau khoé miệng cho cô, ngón tay anh ấm áp, vừa ngứa vừa nóng.
Động tay này vô cùng thân thiết, Hứa Nguyên cảm thấy không được tự nhiên, cô nghiêng đầu, cầm lấy khăn ăn trong tay anh.
Cô cúi đầu chuyên tâm ăn hoành thánh.
Trong tay Hàn Tự không còn gì, anh nhìn chằm chằm vào mắt của cô, trong lòng thở dài nhưng anh cũng không nói gì.
Lúc chờ phẫu thuật, Hàn Tự cũng ở bên cạnh cô, Hứa Nguyên cảm thấy lo lắng, anh cũng kiên nhẫn dỗ dành cô.
Gần đến 6 giờ, cuộc phẫu thuật chấm dứt, vô cùng thuận lợi.
“Không sao cả, có thể nối lại, không cần phải cắt đi.”
Đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay, Hứa Nguyên với người đồng nghiệp kia như trút được gánh nặng.
Buổi tối, hiệu trưởng cũng đến đây, Hứa Nguyên thì ngồi xe Hàn Tự trở về.
Cô gọi điện cho bố: “Bố, chiều nay bố đi làm kiểm tra chưa vậy?”
Bố Hứa lòng vòng: “À, buổi chiều có chút việc…”
Hứa Nguyên: “...”
Ý là chưa đi đúng không?
Cô nghiêm túc lên mặt: “Bố, bố đã đồng ý đi kiểm tra rồi mà? Sao bố lại không đi?”
Bố Hứa cười cười.
“Bố học y mà còn sợ thầy giấu bệnh sao?” Hứa Nguyên tức giận: “Bố đã ho bao ngày rồi.”
Đèn đỏ, Hàn Tự nhìn sang, thấy cô gái nhỏ tức giận đến mức đỏ hết cả mặt mà ban đầu ánh mắt của cô vì khóc lâu nên đã sưng lên, lúc này nhìn vô cùng xấu.
Bố Hứa cười, nói: “Không sao đâu, chờ đến khi rảnh lại đi.”
“Cái gì mà thời gian rảnh chứ, sao bố…”
“Ôi trời, có số liệu mới rồi.” Bố Hứa cắt ngang lời của cô: “Bố đi trước nha.”
Nói xong, ông cúp điện thoại.
Hứa Nguyên nghe tiếng "tít, tít” trong điện thoại, tức đến bật cười.
Cô quay đầu chỉ vào Hàn Tự: "Sau này anh mà giống bố em, em sẽ lập tức…”
Cô nghiến răng nghiến lợi, không thể nói ra những lời ngoan độc.
Hàn Tự thuận thế cầm lấy tay cô, nắm thật chặt: “Cái này không phải em đã thấy rồi sao?”
Anh quơ quơ hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, cũng nhích người lại gần.
Sát thương của khuôn mặt tuấn tú kia thật sự quá lớn, Hứa Nguyên cũng không nhịn được mà đỏ mặt, ánh mắt né tránh.
Đèn đỏ đã chuyển sang xanh, đằng sau còn vang lên hai tiếng “bíp, bíp”.
“Anh lái xe đi.” Hứa Nguyên rút tay ra khỏi tay Hàn Tự.
Anh ngồi lại vị trí, nhìn gương, vẻ mặt tiếc nuối.
Còn thiếu một chút nữa.
Buổi trưa Hứa Nguyên ăn cơm muộn, hai người đi ăn khuya, Hàn Tự cất xe trước rồi lại đi bộ đưa cô về.
“Anh tự làm khổ mình à?” Cô nhịn không được, nói: “Đưa em về nhà xong rồi mới cất xe có phải nhanh hơn không?”
Cô đang kiệt sức mà còn bắt cô đi bộ về nhà, đúng là khiến người khác khó chịu.
Hàn Tự: “...”
Trong con ngươi đen láy của cô gái nhỏ lộ ra sự không tình nguyện, anh thở dài.
Sao lại gặp phải em ấy chứ?
Trong mắt anh dần dần lộ ra ý cười.
“Chậc, anh ở với em cả buổi chiều, thế mà em lại không chịu đi bộ cùng anh một chút sao?” Hàn Tự cố tình trêu cô.
Không ngờ Hứa Nguyên lại trầm mặc.
Hàn Tự đi chậm lại, ôm bả vai của cô: “Còn đang suy nghĩ chuyện của dì Ngô à?”
Hứa Nguyên gật đầu, không phủ nhận.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đã chườm mắt, mắt lúc này đã không còn sưng lên, chỉ là vẫn còn cảm giác cấn cấn.
Trong đầu cô có chút khó chịu.
“Hiện tại em hơi hối hận, lúc trước em nên học hành cho tốt.” Hứa Nguyên hơi tựa vào người Hàn Tự: “Cũng đang suy nghĩ về công việc em đã lựa chọn.”
Không chỉ vì nghỉ đông và nghỉ hè mà còn rảnh rỗi.
Buổi chiều hơi mưa một chút, mặt đất ướt sũng, cô vô tình giẫm phải một vũng nước nhỏ, giày trắng cũng bị ướt một chút.
Đèn đường chiếu xuống, trông vô cùng bẩn.
Hàn Tự cũng bị ướt một chút, do dính phải mấy giọt nước văng lên lúc cô giẫm vào vũng nước.
Anh nhìn một cái rồi kéo Hứa Nguyên tránh khỏi chỗ vũng nước.
“Hứa Nguyên.” Hàn Tự nâng mặt cô lên, nhìn về phía con đường họ vừa đi qua: “Em xem, nếu bây giờ chúng ta quay đầu lại sẽ lại làm bẩn giày của mình.”
Cuộc đời không bao giờ có đường lui.
Hứa Nguyên hiểu đạo lý này.
Cô chủ động nắm lấy tay Hàn Tự: “Lúc trước em thi đại học J, một phần vì bố mẹ em, một phần vì biết Đào Tri Sơ…”
Cô vừa nói vừa quan sát Hàn Tự, anh đứng dưới đèn đường, phá lệ dịu dàng.
Yết hầu của anh lên xuống hai cái.
Trái tim Hứa Nguyên không yên, lúc nhanh lúc chậm.
Cô giống như đang ngồi trên đầu một con hổ.
Đang khó xử thì Hàn Tự lại nở nụ cười.
“Hứa Nguyên, trong thanh xuân của em có Đào Tri Sơ nhưng không biết là cũng có anh ở trong đó sao?” Anh giống như đang tự hỏi bản thân: “Tại sao em lại không vì anh?”
Anh dừng lại, nhìn Hứa Nguyên.
Ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc chưa từng có, đến mức mà Hứa Nguyên nghĩ anh đã uống nhầm thuốc gì đó.
“Anh tự ái cái gì chứ?”
Nhìn anh bây giờ, cô cảm thấy rất lạ.
Hứa Nguyên chọc chọc vào cánh tay Hàn Tự: “Em còn nghe nói anh vì em nên mới thi đại học J.”
“Theo đuôi.” Cô bồi thêm một câu, cố ý khiêu khích.
Ánh mắt Hàn Tự ghét bỏ, giây tiếp theo, anh lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Hứa Nguyên: “...”
“Xuống địa ngục đi.” Cô cười khích khích.
Cô biết rõ anh đang dỗ cô, trong lòng cô chỉ còn cảm thấy ngọt ngào.
Hàn Tự khoanh tay, nhìn chằm chằm cô.
“Anh là gì vậy?” Hứa Nguyên cảm thấy không được tự nhiên.
Anh cụp mắt xuống, khoé miệng cong lên: “Anh cảm thấy bản thân vô cùng ngu ngốc.”
Cô ngẩn người, không thể tin được.
Hứa Nguyên đánh giá anh một lượt, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
Hàn Tự không nhanh không chậm nói: “Lúc trước anh cảm thấy đi kéo bím tóc của con gái thì mới thu hút được sự chú ý của người ta, lời này chỉ có đứa ngốc mới tin vào.”
Anh dừng lại, chờ cô đặt câu hỏi.
Biết tính anh, cô thuận theo hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hàn Tự ho nhẹ một tiếng: “Sau đó, anh mới biết được anh đã trở thành một thằng ngốc.”
Xâu chuỗi mọi chuyện lại, Hứa Nguyên muốn ngất đi, cô phải suy nghĩ thật kỹ hai lần mới hiểu được.
Cô cười tủm tỉm nhìn Hàn Tự: “Thế nên là từ nhỏ anh đã thầm mến em sao?”
Vì thế nên mới hay bắt nạt cô.
“Vì muốn hấp dẫn sự chú ý của em?” Cô hỏi.
Hàn Tự không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt viết mấy chữ “Chắc chắn em cũng vậy.”
Hứa Nguyên phản ứng lại: “Hàn Tự!”
Lại lừa cô!
Cô định túm lấy tay anh, anh lại nhanh chân bỏ chạy.
“Anh chạy cái gì chứ?” Hứa Nguyên đuổi theo.
Hàn Tự giống như một con mèo, thấy cô đuổi không kịp, anh lại giảm tốc độ, chờ cô đuổi kịp đến thì lại đột nhiên tăng tốc.
Lúc nhanh lúc chậm, xoay cô như chong chóng.
“Hàn Tự!” Cô chạy đã mệt, càng ngày càng chậm.
Anh cũng giảm tốc độ, chờ cô ở phía trước: “Ơi!”
Hai người cách nhau năm sáu bước, một người nhàn nhã, một người thở dốc hồng hộc.
“Không phải anh là bạn trai em sao?” Hứa Nguyên hét lên: “Sao không dừng lại hả?!"
Hàn Tự cười: "Giờ đã nhớ anh là bạn trai em rồi à?”
Hứa Nguyên: “...”
Quả nhiên con người này lòng dạ vô cùng hẹp hòi.
Hai tay anh đút ở túi quần, bộ dạng tiêu sái: “Không phải em là bạn gái anh sao? Sao không thể làm vì anh?”
Hứa Nguyên không nói gì, xông đến như một quả pháo: “Hàn Tự!” Cô ném cái túi của mình qua.
Nhưng lại bị Hàn Tự đỡ được.
Anh nhẹ nhàng vung lên, cái túi của cô bị anh khoác lên trên lưng, cứ như vậy mà mang đi.
Động tác tiêu sái lại rất đẹp.
“Đi thôi, về nhà!” Hàn Tự nói với cô.
Cái túi nhỏ theo bước chân của anh mà đung đưa, Hứa Nguyên nhìn theo bóng dáng của anh, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Hai người bọn họ cứ như vậy cũng rất tốt.
Ngày hôm sau đi làm, trước giờ cơm trưa, Hứa Nguyện nhận được điện thoại của Dư Âm, nói đang đợi cô ở cổng trường.
Cô đeo túi lên, vội vàng đi ra.
Dư Âm đang đợi ở trước xe của cô, sắc mặt nghiêm trọng.
Trong lòng Hứa Nguyên hoảng hốt: “Làm sao vậy? Sao lại gặp tớ vội vậy?”
Cô đối mặt với ánh mắt của Dư Âm, trong đó là sự thờ ơ, còn có một tia lạnh lẽo.
Hứa Nguyên cứng đơ: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”
Dư Âm nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.
Hồi lâu sau, cô ta mới cười lạnh: “Hứa Nguyên, có phải cậu đã sớm biết chuyện của tôi với Tống Diệp không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.