“Hàn Tự! Em thật sự quá ngây thơ rồi!”
Nước mắt Hứa Nguyên nhịn cả ngày hoàn toàn mất kiểm soát.
Hàn Tự không ngờ câu đầu tiên mình nghe được sẽ là tiếng khóc của cô. Hôm nay anh có một cuộc họp ở công ty của Diêu Khải Việt, một chút nữa mới rảnh rỗi.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Anh để cho những người khác tiếp tục thảo luận còn bản thân thì đi đến văn phòng của Diêu Khải Việt.
Sau khi đóng cửa lại, xung quanh chỉ còn lại sự yên lặng, tiếng khóc của Hứa Nguyên qua điện thoại càng thêm rõ ràng.
Rất hiếm khi thấy cô khóc lớn đến như vậy.
Hàn Tự đi tới cửa sổ sát đất, bên ngoài đang mưa, thời tiết âm u.
Trên cửa sổ đều là nước mưa.
Tuy anh với Hứa Nguyên đang yêu nhau nhưng hai người bọn họ cũng không có gì khác so với trước kia, bận rộn thì vẫn bận rộn, không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.
Anh không phải người như vậy, Hứa Nguyên cũng thế.
“Hàn Tự, trước kia em không nói gì nhưng thật ra em không thích bệnh nhân của mẹ em chút nào.” Dòng người phía trước vẫn chưa nhúc nhích, Hứa Nguyên ngồi xổm xuống: “Từ khi em có trí nhớ, bọn họ đã cướp đi mẹ của em. Khi mẹ em nghe điện thoại, em chỉ biết bà không nhìn thấy em mà đi khám bệnh cho bệnh nhân. Xem bệnh án của người đó, làm phẫu thuật cho người đó…Bọn họ đều xếp trước em, quan trọng hơn em.”
Người ở đằng sau thấy cô khóc lóc như vậy, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Hứa Nguyên ngẩng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-ngoan-cho-anh-den-chanh-mac-mat/1384746/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.