“May quá, vẫn kịp”, Ngọc tự nhủ bản thân mình khi nhìn thấy từng lượt học sinh ồ ạt dắt xe ra khỏi trung tâm, vội vàng rút điện thoại gọi cho “bà xã”:
- Alo. Tiếng Hạ Dương cuối cũng cũng vang lên.
- Trời đất, anh tưởng em không cầm điện thoại nữa, gọi 2 cuộc rồi đấy có biết không?
- Hì, xin lỗi nhé, tại em để rung nên không biết.
- Lần sau cấm không được phép không nghe điện thoại của anh đấy, biết chưa? Thế lớp em được tan chưa?
- Rồi ạ, vừa mới nghỉ.
- Ồ, may quá, em ra đi, anh đang đợi ở ngoài cổng này.
- Ừm. Em xuống đây.
Vì là vừa tan hoc, mấy cô cậu học trò vô cùng thoải mái, ai cũng vội vội vàng vàng, Hạ Dương cố gắng len qua từng người trong lối cầu thang bộ chật hẹp, đây không phải thói quen của nàng nhưng nàng không muốn anh phải đợi quá lâu.
Thâm tâm tự nhủ, “dù sao thì người ta đã vì mày mà tới tận đây rồi, chen lấn một chút cũng đáng”
Không khó khăn để nàng nhìn thấy Ngọc bởi anh thật sự trông rất “chối mắt”. Hạ Dương cười cười, người ta không biết lại nghĩ anh ấy là ăn xin chứ chẳng chơi.
Hạ Dương dắt xe đạp của mình tới cạnh Ngọc:
- Má ơi, anh mặc cái mốt gì thế này? Nàng tròn mắt.
- Hả? Ngọc có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhìn lại mình, một đôi dép lê cọc cạch, không cái nào vào cái nào, tay áo xắn đến khuỷu tay, cái áo sơ mi xộc xệch, quần âu đen giờ chuyển sang màu nâu nâu vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192135/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.