Tạ Quân đầy hứng thú nhìn nữ nhân chật vật trước mặt, cả người lấm lem bùn đất, tựa như một con mèo nhỏ bị dầm mưa. Hắn nhướng mày, giọng nói lười nhác:
"Ngươi muốn ta cứu ngươi? Ngươi có gì đáng giá để ta ra tay?"
Thật buồn cười, mỗi lần gặp nàng, nàng đều mang đến cho hắn những điều bất ngờ thú vị.
Nhưng giờ phút này, Ngọc Hà đã chẳng còn nghe thấy hắn nói gì nữa. Dược hiệu phát tác khiến nàng hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ kịp nắm chặt lấy giày hắn trong vô thức trước khi ngất lịm.
Bầu trời chợt kéo đến một mảng mây đen, che khuất ánh sáng mặt trời chói chang.
Lúc này, mặt trời đã chếch về phía tây, trong nhà bếp, Thôi mẫu cũng vừa bưng thức ăn lên bàn.
Vì Ngọc Nương vẫn chưa trở về, nên bữa tối chỉ có Thôi mẫu và Thôi Ngọc Sinh cùng dùng cơm.
"Ăn xong thì đến phòng ta một chuyến."
Bà nhìn con trai mình, giọng điệu nghiêm túc. Suốt ba năm thành thân, Ngọc Nương vẫn chưa mang thai. Ban đầu bà còn tự nhủ có lẽ do con dâu còn trẻ, nhưng bây giờ nàng cũng sắp tròn mười chín, chuyện phòng the giữa hai vợ chồng cũng đã lâu, vậy mà trong bụng nàng vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Bà là mẹ chồng, sao có thể không lo lắng? Nghĩ đến việc bản thân có khi nhắm mắt xuôi tay mà vẫn chưa được bế cháu, Thôi mẫu không khỏi thấp thỏm bất an.
Thôi Ngọc Sinh vừa ăn vừa đoán được mẹ muốn nói gì. Hắn không thích bị thúc giục chuyện con cái, nhưng dù sao cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717429/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.