🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Năm ấy, khi Thôi Ngọc Sinh bảy tuổi, hắn biết được mẫu thân đã nhặt về một tiểu cô nương, cảm thấy vô cùng tò mò.

Có phải mẫu thân biết hắn luôn muốn có một muội muội, nên cố tình mang về cho hắn một người muội muội không?

Nhưng muội muội này trông nhỏ xíu, gầy trơ xương, cuộn tròn trên giường như một con chó ghẻ sắp bị đông chết. Hoàn toàn không giống với muội muội mà hắn từng mong đợi.

Mẫu thân nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, xoa đầu hắn rồi dịu dàng nói: "Muội muội con còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ xinh đẹp hơn. Nàng nhỏ tuổi hơn con, con là ca ca thì phải bảo vệ nàng, biết không?"

Tiểu Thôi Ngọc Sinh dù không thích muội muội xấu xí này lắm, nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"

Dù sao thì, ngươi trông xấu thật, nhưng đã là muội muội của ta, vậy ta cũng đành bảo vệ ngươi một chút cũng không sao. Những lời này hắn chỉ dám nói thầm trong lòng, sợ bị mẫu thân nghe thấy rồi lại nổi giận.

Tiểu Thôi Ngọc Sinh ghé vào mép giường, đưa ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt đen nhẻm, nứt nẻ vì lạnh của muội muội, tò mò hỏi: "Nhưng mà, nương ơi, muội muội tên gì vậy?"

"Cái này à, chờ nàng tỉnh lại rồi con tự hỏi nàng sẽ biết." Thôi mẫu lấy khăn ấm lau mặt cho tiểu nữ hài, nhẹ nhàng dặn dò: "Con là ca ca, sau này nói chuyện với muội muội phải dịu dàng một chút, đừng làm nàng sợ."

Sau khi nàng tỉnh lại, Thôi Ngọc Sinh đã biết tên nàng.

Tên nàng có một chữ "Ngọc" giống hắn, chữ còn lại là "Hà", lấy ý từ "xuất trạc thanh liên nhi bất yêu, xuất ư nê nhi bất nhiễm" (mọc trong nước trong mà không yêu kiều, sinh từ bùn nhơ mà chẳng nhuốm bẩn).

Tên rất êm tai, nhưng tiểu Thôi Ngọc Sinh nhìn khuôn mặt đen nhẻm như treo trên đầu lâu của nàng, cảm thấy nàng hoàn toàn không xứng với cái tên dễ nghe như vậy.

Dù muội muội này lớn lên xấu xí, nhưng biết giúp đỡ việc nhà, còn có thể ngọt ngào gọi hắn là "ca ca", Thôi Ngọc Sinh cảm thấy muội muội này kỳ thực cũng không tệ lắm.

Lúc vừa được nhặt về, nàng trông rất khó coi. Nhưng chờ đến mùa xuân, khi hoa cỏ đâm chồi, làn da nàng cũng dần dần trở nên mịn màng hơn, cái đầu trọc lóc sau khi bị cạo giờ đã bắt đầu mọc tóc.
Thôi Ngọc Sinh cảm thấy, muội muội của hắn thật đáng yêu.

Phụ thân trước khi qua đời đã để lại một hiệu thuốc, hắn chắc chắn sẽ kế thừa nó sau khi trưởng thành, vì thế hắn học hành vô cùng chăm chỉ. Chỉ là mỗi khi hắn ngồi học, Ngọc Nương cũng sẽ dọn một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh hắn, mắt tròn xoe, chăm chú nhìn chằm chằm, còn chăm chỉ hơn cả hắn.

Lúc đầu, hắn cho rằng Ngọc Nương chỉ đơn giản là học mấy chữ, nhận biết vài loại dược thảo cũng không có gì lạ. Nhưng hắn không ngờ rằng, nàng lại thông minh hơn cả hắn. Không chỉ có thể nhớ ngay sau khi xem qua một lần, mà còn biết nghiên cứu cả những bài thuốc mới. Đến cả sư phụ cũng khen nàng, nói rằng nếu không phải vì nàng là nữ tử, chắc chắn sẽ trở thành một danh y có tiếng.

Sư phụ chưa bao giờ khen hắn như vậy mà lại khen Ngọc Nương, điều này khiến hắn vừa tức giận vừa cảm thấy thất bại.

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này, chỉ thấy trong lòng nặng trịch như có tảng đá đè nặng, đến mức bữa tối chỉ ăn được nửa chén cơm đã không thể nuốt nổi nữa.

Ngọc Nương nhạy bén nhận ra tâm tình hắn không tốt, ngày hôm sau liền không đi theo hắn học nữa. Dù có nói hắn nhỏ nhen hay ích kỷ cũng được, nhưng quả thực, hắn không còn cảm thấy khó chịu như trước.

Ngọc Nương là muội muội của hắn, là người nhà của hắn, hắn đương nhiên phải bảo vệ nàng cả đời.

Huống hồ, trên đời này làm gì có nữ nhân học y? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta cười chê, còn có thể cho rằng nhà hắn nghèo đến mức ngay cả một miếng cơm cũng không có mà ăn sao?

Dù hắn biết Ngọc Nương vẫn lén đọc sách y, còn đeo một chiếc giỏ nhỏ đi đào thảo dược, hắn cũng không để ý.

Bản thân hắn học y thuật là để tiếp quản Hồi Xuân Đường, làm gì có thời gian chơi cùng nàng? Nếu nàng có thể tự tìm thú vui mà không quấy rầy hắn, vậy cũng tốt.

Nhưng theo thời gian, khi hắn lớn dần, bằng hữu xung quanh cũng bắt đầu bóng gió hỏi han.

"Thôi huynh, muội muội nhà ngươi đã có hôn ước chưa?"

Thôi Ngọc Sinh nhíu mày, không vui ra mặt: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Ngô Nhạc – con trai của chủ tiệm gạo, da ngăm đen – lần đầu tiên trên mặt xuất hiện chút đỏ ửng, ấp úng: "Chúng ta quen biết từ nhỏ, còn cùng nhau lớn lên, coi như hiểu rõ gốc rễ. Nếu muội muội ngươi chưa có hôn ước, không bằng để ta theo đuổi nàng? Ta bảo đảm nhất định sẽ đối xử tốt với Ngọc Nương."

"Ngươi đúng là Ngô đầu gỗ! Bảo sao dạo này cứ lúng ta lúng túng, thì ra là để mắt đến muội tử nhà ta!"

"Ngọc Sinh, ta cảm thấy chỉ có một tú tài như ta mới xứng đôi với xá muội. Cái gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ mà."

"Không đúng, Ngọc Nương sao có thể xứng với đám thư sinh nghèo và đám thô hán các ngươi? Nếu phải gả, thì phải gả cho ta mới đúng! Nhà ta có tiền, ta bảo đảm sẽ để Ngọc Nương mặc vàng đeo bạc, cơm ngon rượu say."

Nghe bọn họ thi nhau giành cưới Ngọc Nương, Thôi Ngọc Sinh không khỏi bực bội. Nhưng đến khi về nhà, hắn mới phát hiện, tiểu nha đầu đen nhẻm, gầy gò, nhỏ bé được nhặt về năm nào đã sớm lớn lên thành một thiếu nữ diễm lệ. Dáng vẻ nàng như ngọc như ngà, làn da trắng mịn như tuyết, hương thơm thanh khiết, khiến ngay cả cây hạnh hoa nở rộ quanh nàng cũng phải trở nên lu mờ.
Ngọc Nương đang dựng lại giàn mướp hương. Nàng xoay người lại, thấy hắn bèn cười đến cong cong mắt. "Ca ca, huynh về rồi!"

Thôi Ngọc Sinh chạm mắt nụ cười ngọt lịm của nàng, bỗng dưng mặt đỏ bừng, nóng rực lên. "Ừm, muội đang làm gì đó? Để ta giúp muội!"

"Được thôi! Có ca ca giúp, chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều!"

"Hồi trước chỗ này trồng nho mà? Sao muội lại đổi sang trồng mướp hương?"

"Giống nho dễ bị sâu bệnh, năm nay trái đậu không được nhiều. Muội thấy đất trống nhiều quá thì phí phạm, chi bằng trồng mướp hương, sau này trên bàn ăn cũng có thêm một món ngon."

Ngọc Hà thấy mặt hắn lấm lem, liền lấy khăn lau vết bẩn giúp. "Ca ca, huynh đi đâu về thế? Dính đầy bụi đất thế này mà cũng không phát hiện ra à?"

Thôi Ngọc Sinh nhìn nàng, nhìn thiếu nữ trước mặt mình, trái tim bỗng dưng đập loạn, không thể khống chế nổi.

Hắn nhận ra mình không thể chấp nhận chuyện Ngọc Nương gả cho kẻ khác.

Hắn không muốn nàng thuộc về người khác.

Vì cớ gì hắn không thể cưới nàng? Hắn và nàng đâu phải huynh muội ruột thịt.

"Nương, con không muốn Ngọc Nương làm muội muội của con nữa!"

Hắn quỳ xuống trước mặt Thôi mẫu, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, từng câu từng chữ như dao khắc đá:

"Con thích Ngọc Nương. Con muốn cưới muội ấy làm vợ.

Con thề sẽ đối xử tốt với Ngọc Nương, tuyệt đối không để ai bắt nạt nàng, cũng không để nàng chịu khổ."

Thôi mẫu không ngờ nhi tử lại có loại tâm tư này với dưỡng nữ của mình. Bà nhíu mày, giọng điệu đầy phản đối:

"Không được! Ngọc Nương là muội muội của con! Con có biết mình đang nói gì không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì về chúng ta?"

Thôi mẫu hiểu tính con trai mình bướng bỉnh đến mức nào. Bà thở dài:

"Con chỉ là sống với con bé lâu ngày quá, nên lẫn lộn tình cảm huynh muội với tình yêu nam nữ thôi. Xem ra ta nên sớm sắp xếp cho con một mối hôn sự."

Nhưng Thôi Ngọc Sinh không hề dao động.

Hắn siết chặt nắm tay, cố chấp quỳ trên mặt đất, kiên quyết nói:
"Nương, con không có nhầm lẫn! Con thực sự thích Ngọc Nương, thực sự muốn cưới nàng làm thê tử.

Ngoài Ngọc Nương ra, con không thích ai khác, cũng không muốn cưới ai khác! Nếu người ép con phải lấy cô nương khác, con thà ở vậy cả đời!"

Thôi mẫu suýt chút nữa bị hắn làm cho tức đến hộc máu. Nhưng bà vẫn không đành lòng để nhi tử mình làm hòa thượng, nên chỉ có thể hậm hực đáp:

"Ta không thể quyết định chuyện này! Nếu con muốn cưới, trước hết phải hỏi xem Ngọc Nương có đồng ý hay không. Hôn sự của nó, ta không thể tự ý làm chủ!"

Thôi Ngọc Sinh nghe vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ.

Trong mắt hắn, chỉ cần mẫu thân đồng ý rồi, thì không còn ai có thể cản trở được nữa.

Gần đây, Ngọc Hà cảm thấy ca ca rất kỳ lạ.

Hắn cứ hay tặng nàng quà vặt, lại còn nhìn nàng là đỏ mặt. Mặc dù trước kia hắn cũng hay tặng quà cho nàng, nhưng bây giờ ánh mắt hắn lại rất khác.

Nàng nhón chân, đưa tay sờ trán hắn kiểm tra. Không nóng. Không giống bị sốt.

Nàng cau mày lo lắng, hỏi: "Ca ca, huynh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"

Thôi Ngọc Sinh bỗng dưng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt lên ngực mình—nơi trái tim hắn đang đập dồn dập như trống trận.
Ánh mắt hắn nghiêm túc, chân thành đến mức khiến người ta hoảng loạn.

"Ngọc Nương, ta không muốn làm ca ca của muội nữa. Được không?"

Ngọc Hà sững sờ.

Mặt nàng tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Thấy nàng hiểu lầm, Thôi Ngọc Sinh khẽ nâng gương mặt nàng lên, trong mắt hắn chứa đầy tình cảm sâu nặng, nồng đậm đến mức không thể tan biến.

"Ngốc Ngọc Nương, ta không phải ghét bỏ muội, cũng không phải muốn đuổi muội đi.

Ta chỉ muốn muội thực sự thuộc về ta, muốn chúng ta trở thành người một nhà theo đúng nghĩa."

Năm ấy, Ngọc Nương mới mười hai tuổi.

Nàng khẽ mở môi đỏ, nhẹ giọng nói:

"Nhưng chúng ta hiện tại không phải người một nhà sao?"

Thôi Ngọc Sinh lắc đầu.

"Ngọc Nương lớn lên rồi sẽ gả cho người khác, trở thành người của nhà khác. Khi đó, muội sẽ không còn là người một nhà với ta và mẫu thân nữa.

Nếu muội gả cho ta, vậy thì chúng ta mãi mãi không cần chia lìa. Hay là… Ngọc Nương thực sự muốn rời xa ta và mẫu thân?"

"Ngọc Nương, ta biết ta thích muội là một chuyện rất đáng trách. Có lẽ điều này khiến muội cảm thấy chán ghét, thậm chí ghê tởm.
Nhưng ta thật lòng thích muội.

"Dĩ nhiên, muội có quyền từ chối ta."

Rốt cuộc, lời tỏ tình liều lĩnh của hắn đã khiến Ngọc Nương hoảng sợ đến mức tránh mặt hắn suốt mấy ngày liền.

Có lẽ, hắn không nên quá nóng vội.

Chỉ là mỗi khi nhìn thấy nàng cùng nam hài khác nói cười vui vẻ, tim hắn liền khó chịu đến mức như thể bị người ta bóp nát.

Cũng may về sau Ngọc Nương nói với hắn, nàng cũng thích hắn, mới khiến hắn nếm trải được cảm giác lưỡng tình tương duyệt là như thế nào.

Ngày thành thân hôm đó, Thôi Ngọc Sinh nhìn thấy tân nương đẹp nhất thế gian. Đến nỗi hắn thường nghĩ, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này thì sẽ tốt biết bao nhiêu.

Ngọc Nương chỉ có hắn.

Vậy mà...

Nàng vẫn đi cứu cái tên họ La kia.

Biết rõ hắn đã có vợ, vậy mà vẫn dám nhúng tay vào?

Đúng là đồ vô sỉ hạ tiện!

Thôi Ngọc Sinh thực sự chán ghét La Thư Hoài.

Một là vì gã biết rõ Ngọc Nương đã thành thân, vậy mà vẫn ngày ngày chạy đến trước mặt nàng, muốn nàng rời khỏi hắn.

Hai là vì hắn có một bí mật không thể nói ra.

Hắn không được.

Hoàn toàn không thể khiến Ngọc Nương trở thành một nữ nhân chân chính.

Vì thế, hắn đã âm thầm tìm không biết bao nhiêu đại phu để chữa trị. Nhưng uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích.

Hắn sợ hãi.

Sợ hãi Ngọc Nương phát hiện ra sự thật này. Sợ nàng sẽ vì thế mà lao vào vòng tay tên họ La kia.

May mắn thay, Ngọc Nương không bị gã họ La kia mê hoặc.

Trong lòng nàng vẫn chỉ có hắn, trượng phu của nàng.

Chuyện này khiến tự tôn và hư vinh trong lòng hắn được thỏa mãn đến cực điểm.

Nhưng tại sao?

Tại sao hắn lại đánh mất nàng?

Tại sao khi hoài nghi nàng, hắn không lập tức đến hỏi nàng trước, mà lại vội vàng kết luận nàng bất trinh?

Tại sao hắn thà tin người ngoài, còn hơn tin nữ nhân đã sống bên cạnh mình mười mấy năm, nữ nhân còn là thê tử của hắn?

Rồi sau đó, trong cơn phẫn nộ, hắn đã đi một nước cờ sai.

Sai một bước, rồi từng bước đều sai.

Ngu xuẩn nhất chính là, đến lúc ấy hắn vẫn chưa tỉnh ngộ.

Cho đến khi hắn nhìn thấy Ngọc Nương quyết tuyệt, lạnh lùng bước ra khỏi gia môn, hắn mới thực sự hiểu được—

Hắn đã đánh mất thứ gì.

Hắn đã làm ra những chuyện ngu xuẩn thế nào.

Ôm đầu cuộn tròn trong góc, hắn khóc lóc thảm thiết, không hiểu tại sao mình lại trở thành thế này.

Hắn chán ghét bản thân.

Hận đến mức chỉ muốn gi.ết chết chính mình.

Nhưng hắn không thể ch.ết.

Hắn phải sống.

Sống để xin lỗi Ngọc Nương. Sống để chuộc tội với nàng.

Hắn từng nghĩ rằng, chỉ cần hắn chân thành quỳ xuống xin lỗi, cầu nàng tha thứ, nàng sẽ mềm lòng.

Chỉ cần một cơ hội, hắn sẽ làm lại từ đầu.

Nhưng khi hắn đi tìm nàng—

Thứ hắn chờ được không phải là sự tha thứ.

Mà là tin nàng đã rời đi.

Rời đi cùng tên họ Tạ kia.

Thậm chí, nàng đi đâu hắn cũng không biết.

Giống như nàng đã biến mất khỏi thế gian này.

Không được, hắn phải đi tìm Ngọc Nương, mang nàng trở về, vô luận chân trời góc bể, hắn phải tìm được thê tử của hắn.

Hắn đã đánh mất nàng một lần rồi, không thể lại tiếp tục đánh mất lần thứ hai.

Ngọc Nương, cứ từ từ, ta nhất định sẽ tìm được nàng. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.