Mọi người vừa mới thở phào, thì nhìn thấy Ngải Huy chạy vọt ra ngoài.
Cử chỉ của hắn đột ngột, chiêu kiếm đánh ra càng thêm đột ngột.
Ngải Huy vẫn còn đang ở giữa không trung, Ngân Chiết Mai chém ra kiếm quang màu bạc nhanh như tia chớp, chém về phía Tiểu Bảo.
Mục tiêu của Sở Triều Dương là Tiểu Bảo!
Mặt Diệp Phu Nhân trắng bệch như tờ giấy.
Người trung niên chạy tới cứu viện biến sắc, ông ta không ngờ mình đứng ngay đó mà biến cố lại xảy ra. Kiếm quang quá nhanh, làm ông ta không phản ứng kịp.
Ánh kiếm sáng rực, rọi sáng bầu trời đêm, kiếm ý lạnh ngắt làm người ta mất đi khả năng suy nghĩ trong tích tắc.
Tiểu Bảo bị sợ, đứng ngây người không nhúc nhích.
Kiếm quang bay sát gò má Tiểu Bảo, mấy lọn tóc gần đó đều bị xoắn nát.
Đây là. . . Thất bại?
Mọi người mở to mắt, không thể hiểu được. Kiếm thuật Sở Triều Dương ra sao, không cần ai phải nói nữa, khoảng cách gần như thế, tuyệt không có khả năng thất bại.
Sau lưng Tiểu Bảo chừng một thước, đột ngột xuất hiện một cái vòng xoáy sặc sỡ.
Đường kiếm quang bay sát gò má Tiểu Bảo, va mạnh vào vòng xoáy.
Đùng!
Một tiếng nổ rất to, như tiếng quả cầu vỡ, sóng khí văng tán loạn ra xung quanh. Tiểu Bảo kêu lên thảm thiết, như cái bị bông bị hất bay đi.
Người trung niên lắc người, bắt kịp thằng bé đang rơi, hạ xuống đứng bên cạnh Diệp Phu Nhân. Hắn nhanh chóng kiểm tra thằng bé, thấy nó chỉ là bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-hanh-thien/609440/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.