Sau khi kết hôn, khi đối mặt với nhau thì anh ta rất hay nói những lời ngon ngọt, nhưng tốc độ trả lời tin nhắn lại thể hiện rõ ràng nhất, thường phải chờ đến khi cơm lành canh ngọt nguội tanh rồi anh ta mới trả lời một câu, “Anh bận, không về nhà ăn cơm được.”
Bây giờ nghĩ lại mới thấy tất cả đều là cái cớ, dù có bận cũng sẽ không bận tới mức ngay cả thời gian nói trước một tiếng cũng không có.
Sống mũi cay cay, tầm mắt Kỷ Uyển Khanh thoáng mơ hồ.
May mà đã ly hôn rồi, cô nghĩ.
Gần đến giờ tan làm, Cố Ý làm xong công việc bên ngoài thì trở về lấy đồ đạc, những người khác đều đã ra về trước, chỉ riêng Kỷ Uyển Khanh còn úp mặt trên bàn làm việc, cô ấy thấy thế bèn đi đến lay nhẹ bả vai cô.
Kỷ Uyển Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo hơi nước. “Sao lại khóc rồi?” Cố Ý nhíu mày.
“Vừa mới xem phim.” Kỷ Uyển Khanh sợ người khác lo lắng, bèn nói dối.
“Cậu sung sướng thật đấy, sớm biết vậy mình sẽ không ra ngoài làm việc đâu.” Cố Ý không mảy may nghi ngờ lườm một cái, gập ngón tay nhấn trán cô.
“Thương quá đi mất, thế tan làm tớ mời cậu uống trà sữa nhá.” Kỷ Uyển Khanh xin tha.
Nghe cô nói như thế, vẻ mặt Cố Ý liền thay đổi, suy đi nghĩ lại bèn mở miệng nói: “Khoan hãy thương cảm, hôm nay ra ngoài làm việc mình đã gặp Vương Trường Chí.”
Sắc mặc Kỷ Uyển Khanh vốn đã không tốt liền lập tức trắng bệch.
Vương Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/531913/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.