Kỷ Uyển Khanh trong lòng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng, ánh mắt nhịn không được liếc qua, lông mày thanh tú nhíu lại không thể duỗi ra.
“Đừng lo lắng, đó chỉ là một vết rách trên xương lông mày mà thôi. Qua tay nghề của tôi sẽ không bao giờ để lại sẹo.” Ưng Liên tháo găng tay, ném
chúng vào thùng rác màu vàng, “Chỉ cần không dính nước trong một tuần là được. Nếu thật sự muốn tắm rửa thì đeo một cái vòng đeo cổ chống liếm là được.”
–
Một khi người hiền lành đã nổi lửa thì việc dập tắt không dễ dàng như vậy.
Sau khi từ bệnh viện trở về, bầu không khí giữa hai người thật sự rất vi diệu.
“Cơm nước xong thì về đi.” Kỷ Uyển Khanh liếc mắt nhìn người đàn ông đang kéo dài thời gian.
Cô nói về, nghĩa là bảo Chung Ngọc về phòng của mình, ngăn cách bằng hai cánh cửa và một hành lang.
Nói thật là Kỷ Uyển Khanh cảm thấy quá gần, lúc yêu đương thì thuận tiện, nhưng bây giờ giận dỗi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, căn bản không đủ làm cô nguôi giận.
“Vẫn chưa xong mà.” Hiển nhiên Chung Ngọc cảm thấy rất xa, thậm chí lúc này bọn họ ngồi mỗi người một bên bàn ăn, nhưng anh vẫn có cảm giác rất xa, rất xa.
Chung Ngọc thích ngồi ăn cơm bên cạnh Kỷ Uyển Khanh, như thế thuận tiện cho việc gắp rau, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Anh bị dòng suy nghĩ của chính mình mê hoặc, bất giác nghiêng người về phía đối phương.
Kỷ Uyển Khanh chú ý đến cử động nhỏ của người đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/532047/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.