Cảm xúc tự hủy hoại bản thân, cực đoan và xa lạ, Kỷ Uyển Khanh không thể liên kết thuật ngữ này với Chung Ngọc.
Ngay sau ngày vết khâu được cắt chỉ, cô đứng ở khu vực chờ đợi và xem Ưng Liên xử lý lần cuối cho người đàn ông.
Đầu tiên là tháo băng trên vết mổ, sau đó khử trùng bằng cồn, dùng đầu chỉ kéo sợi chỉ dưới da ra khỏi mắt kim một chút, cắt đến đó rồi dùng nhíp kéo
ra phía bên ngoài của dụng cụ tỉa chỉ, qua lại từng cái một cho đến khi loại bỏ tất cả các đầu sợi.
Kỷ Uyển Khanh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn, xuyên qua hình ảnh phản xạ của tấm gương trong nhà, người đàn ông tóc đen không chút biểu cảm, như thể không phải anh là người đang tháo chỉ khâu vậy.
Anh giống như một người ngoài cuộc.
“Nếu cô Kỷ lo lắng thì hãy đến gần để nhìn rõ hơn.” Ưng Liên đeo một chiếc khẩu trang dày, âm thanh ngả ngớn như có như không.
Sau khi Chung Ngọc nghe thấy những lời này thì vui vẻ nhìn qua.
“Mẹ kiếp, sợi chỉ cuối cùng đấy.” Ưng Liên không nghĩ rằng anh sẽ di chuyển, suýt nữa đã phạm sai lầm.
Kỷ Uyển Khanh lo lắng nói: “Chung Ngọc, anh không muốn lành à?” Chung Ngọc không dám nói, yên lặng quay lại.
Ôi, cậu bé đáng thương, Ưng Liên vui sướng khi người gặp họa, ngoài miệng nói: “Không sao không sao, sợi chỉ đã được tháo ra rồi, không để lại sẹo.”
Ngay cả khi anh ta nói vậy, sắc mặt của Kỷ Uyển Khanh vẫn không tốt. Cô muốn giả vờ rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/532050/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.