Khi Thịnh Bạc Viễn trở về nhà, đồ ăn bày sẵn trên bàn đã nguội lạnh, phòng khách và phòng bếp không thấy bóng người. Hắn lập tức đi về phía phòng ngủ, không chút do dự mở tủ quần áo.
Quả nhiên, Trình Tụng Chân đang cuộn tròn thành một đống nhỏ, tư thế tìm kiếm cảm giác an toàn, nép vào một góc tủ quần áo, ôm chặt áo khoác của hắn.
Nửa khuôn mặt cậu giấu trong cổ áo khoác, nhắm chặt mắt, đôi lông mi dài rũ xuống, như hai cánh bướm yên tĩnh đậu trên đó, theo nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống.
Dù Thịnh Bạc Viễn đã cố gắng về sớm nhất có thể, nhưng vẫn không kịp lúc Trình Tụng Chân cảm thấy không thoái mái, tuy vậy hắn không nói ra điều này trước mặt Trình Tụng Chân, cũng không muốn thừa nhận.
Những ngày đầu sống chung, hắn vì công việc mà quên mất thời gian, đến tận đêm khuya mới nhớ phải về nhà. Khi đó, hắn tìm khắp nơi mới thấy Trình Tụng Chân trong tủ quần áo. Trình Tụng Chân xin lỗi, giải thích rằng tủ quần áo của hắn có mùi pheromone, giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Khi đó Thịnh Bạc Viễn đã nói, cậu có thể gọi điện cho tôi.
Nhưng Trình Tụng Chân lắc đầu, sau đó chắp tay lại đặt bên sườn mặt, làm động tác ngủ, nói rằng cậu sẽ ngủ một bên, chờ Thịnh Bạc Viễn về.
Kết quả là, lần nào cậu cũng trốn trong tủ quần áo mà ngủ.
Có một lần Trình Tụng Chân nói với Thịnh Bạc Viễn, thật ra cậu đặc biệt thích cuộn tròn trong tủ quần áo, cảm thấy nơi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ngon-em-nhe/2147166/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.