Trình Tụng Chân đang mải suy nghĩ lan man thì Thịnh Bạc Viễn bất ngờ quay đầu lại, chạm mắt với cậu.
Trình Tụng Chân cảm thấy ngượng ngùng như bị bắt quả tang, vội dời mắt.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Thịnh Bạc Viễn hỏi và đặt máy tính bảng cùng bút cảm ứng lên đầu gối cậu. Nhìn Trình Tụng Chân viết trên đó, hắn đột nhiên cảm thấy việc sử dụng máy tính bảng hoặc màn hình LCD điện tử để viết sẽ giúp Trình Tụng Chân giao tiếp hàng ngày dễ dàng hơn là mang theo sổ tay nhỏ.
Trình Tụng Chân dưới ánh mắt chăm chú của Thịnh Bạc Viễn, viết một câu trái với lương tâm: “Em đang nhìn cây.”
“Cây nào?” Thịnh Bạc Viễn hỏi tiếp.
Trình Tụng Chân chỉ về hướng ba giờ phía trước, nơi có một cây phong, cậu nghiêm túc viết: “Khi thời tiết lạnh, lá phong sẽ chuyển sang màu đỏ. Trong vườn cũng có cây phong như vậy, lúc đó có thể cắm trại dưới gốc cây, chỉ cần giơ tay là chạm được vào lá phong rơi.”
Thịnh Bạc Viễn ngạc nhiên: “Cậu thích cắm trại à?”
Trình Tụng Chân gật đầu, rồi thấy biểu cảm của Thịnh Bạc Viễn có vẻ kỳ lạ, bèn hỏi hắn có thích cắm trại không.
Thịnh Bạc Viễn im lặng nhìn cậu không lên tiếng, sau một lúc lại lắc đầu phủ nhận.
Hắn không nói ra rằng khi gia đình hắn còn nguyên vẹn, họ thường xuyên cắm trại mỗi khi rảnh rỗi, vì mẹ hắn rất thích, đặc biệt là vào những hôm mưa, ngồi trong lều lắng nghe tiếng mưa rơi, hoặc vào những đêm trời quang, nằm ở bên lều ngắm sao.
Mẹ hắn từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ngon-em-nhe/2147169/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.