Thịnh Bạc Viễn cảm thấy mình ngày càng không ổn, mà còn không ổn hơn là hắn dường như không muốn chống cự.
Từ bệnh viện trở về công ty, Amanda ôm một đống văn kiện gõ cửa văn phòng. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, cô nói với Thịnh Bạc Viễn rằng hôm qua, giám đốc Trâu – người có mối quan hệ làm ăn chặt chẽ với công ty, đã nhờ người mang tới vài thùng cam quýt, bảo là vườn nhà mình năm nay được mùa, muốn tặng cho Thịnh Bạc Viễn thưởng thức.
“Sếp Thịnh, mấy thùng cam quýt này xử lý thế nào?” Amanda hỏi.
Thịnh Bạc Viễn nói: “Phân phát cho mọi người trong tổ thư ký đi.”
Với những món quà từ khách hàng, Thịnh Bạc Viễn thường giao cho Amanda tự xử lý, Amanda cũng theo ý Thịnh Bạc Viễn mà làm, nhưng lần này cô vẫn để lại một đĩa cam quýt trên bàn cho anh.
“Cam quýt này rất ngọt.” Amanda cười nói, “Sếp Thịnh cũng nếm thử đi.”
Thịnh Bạc Viễn gật đầu, lịch sự trả lời: “Cảm ơn.”
Khi Amanda chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên gọi lại: “Phiền cô giúp tôi tổng hợp lại tài liệu và sách vở về ngôn ngữ ký hiệu.”
Amanda hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý.
Văn phòng chỉ còn lại một mình Thịnh Bạc Viễn, hắn lật xem tài liệu, nhưng tâm trí lại không tập trung vào chúng. Không lâu sau, tầm mắt hắn dừng lại trên đĩa cam quýt vàng óng trên bàn, hắn cầm lấy một quả, giơ lên trước mắt cẩn thận quan sát, ngón tay thon dài từ từ bóc vỏ.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một đôi mắt lúng liếng, cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ngon-em-nhe/2147170/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.