25
Hô Minh Hạo giật mình, lập tức quay sang nhìn Vân Tranh, trong mắt lóe lên tia tàn độc. Chớp mắt tiếp theo, theo sau tiếng kêu thất thanh của Vân Tranh, gã đã kéo nàng ta vào lòng, một thanh đoản đao sáng loáng kề sát cổ nàng: “Thả ta đi, nếu không ta giết nàng!”
Thẩm Phong Nguyệt lạnh lùng quét qua: “Che giấu tội phạm vốn đã là tử tội, huống hồ nàng còn là chủ mưu giúp ngươi vượt ngục.”
Vân Tranh nhìn sát vào mắt hắn, lòng đầy kinh hoảng: “Miên ca ca!”
“Đừng gọi ta như thế!” Thẩm Phong Nguyệt bỗng nhiên quát lớn.
Trong lòng hắn, Vân Tranh luôn là người bên cạnh trợ giúp hắn; thế nhưng hắn không thể ngờ rằng, Vân Tranh… thậm chí cả Vân gia, đều là kẻ tiếp tay cho Bắc Cương!
Thẩm Phong Nguyệt bỗng nhớ lại ngày ấy, khi Lâm Thiếu Ngu từng hỏi hắn: “Cho dù nàng ta phạm tội nghe lén quân cơ thì sao?”
Khi đó, hắn tự tin cho rằng đó chỉ là chuyện Vân Tranh bất đắc dĩ phải làm vì hắn… Giờ nghĩ lại, chính hắn mới là người nực cười nhất.
Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt bỗng sắc lạnh, không chút do dự lao thẳng về phía Hô Minh Hạo.
Vân Tranh chỉ cảm nhận được một cơn đau buốt từ cổ, nàng kêu lên một tiếng, lập tức bị đẩy mạnh sang một bên và ngã sóng soài xuống đất.
Ngay sau đó, Thẩm Phong Nguyệt cùng Hô Minh Hạo đã giao thủ.
Chẳng bao lâu, người trong Vân phủ nghe thấy động tĩnh liền kéo tới đông đủ.
Hô Minh Hạo gầm lên với một người: “Còn không động thủ bắt hắn! Chỉ cần hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-phong-nguyet/2980902/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.