“Năm 1922
- Xin chào, muội tên Xuân Kỳ, rất vui được gặp Thanh Ca tỷ. - Xuân Kỳ đã nói như vậy ngay khi nàng vừa mới bước chân ra khỏi phòng - Muội có dẫn Tiểu Thục đến gặp tỷ đây, con bé nhớ tỷ lắm.
Xuân Kỳ vừa dứt lời, Tiểu Thục đã ùa vào lòng, dụi mặt vào tà áo nàng:
- Mẹ! Tiểu Thục sợ lắm. Mẹ mãi không tỉnh, Tiểu Thục còn tưởng… - Chưa đầy vài giây sau, đôi mắt Tiểu Thục đã rơm rớm nước.
- Mẹ đã ổn rồi, Tiểu Thục không cần lo lắng nữa đâu. - Nàng cúi xuống xoa đầu cô bé.
- Hôm qua chỉ có Xuân Kỳ tỷ là chơi với Tiểu Thục thôi, cha cũng cứ đi đâu mãi không về.
- Cha? - Xuân Kỳ tròn mắt nhìn hai mẹ con - Ý của Tiểu Thục là Điện hạ sao? - Giống như Đức Khải, cô cũng không thể tin được người chủ tử trước giờ chưa từng gần gũi với nữ nhân nào của bọn họ lại dẫn về một cô nương cùng một đứa trẻ liên tục gọi chàng là cha - Hóa ra chuyện Đức Khải huynh nói là thật! Đúng là Điện hạ có con riêng với một nữ nhân!
Lần này, đến lượt nàng tỏ ra kinh ngạc:
- Điện hạ? Ý cô là Hạc Hiên huynh sao?
- Suỵt! - Xuân Kỳ ra hiệu - May là chỉ có muội ở đây. Tỷ có biết chỉ cần gọi tên của Điện hạ là sẽ bị xử phạt nặng không?
Nhờ cái gật đầu đầy hiểu chuyện của nàng, Xuân Kỳ mới yên tâm nói tiếp:
- Xem ra Thanh Ca tỷ chưa biết Điện hạ rồi. Ngài ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-quen-trong-hoi-uc-thanh-y-dao/2383844/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.