Lan Song quay đầu nhìn về phía bà cụ, cười hỏi: “Bà nội, bà quen Mạnh Tầm ạ?”
“Vừa nãy cháu chẳng gọi Mạnh Tầm đấy ư?” Bà cụ cười Lan Song sao mà hồ đồ thế, nói: “Cháu còn gọi tên người ta, bà sao lại không biết?”
Nhưng cách bà cụ phát âm hai chữ “Mạnh Tầm” lại không giống như vừa mới nghe thấy vậy, quen thuộc đến mức dường như đã nghe nói rất nhiều lần rồi.
Lan Song khẽ cười, vẫn chưa nói tiếp, mà đứng dậy kéo Mạnh Tầm lại, nói: “Mạnh Tầm học giỏi lắm. Cuối tuần tới chỗ cháu làm điểm tâm, bánh của cậu ấy làm cũng ngon lắm. Nếu không tin, lát nữa bà nếm thử nhé.”
Bà cụ nhìn hai người nắm tay nhau, không nói gì nữa, mà chỉ phụ họa nói: “Thôi được, bà sẽ nếm thử.”
Lan Song dẫn Mạnh Tầm vào bếp, sau đó hạ giọng nói: “Bà nội tớ đột nhiên đến thôi, cậu đừng quá để ý, hôm nay làm đại mấy món đơn giản, tan ca sớm một chút nhé.”
Mạnh Tầm không hiểu vì sao Lan Song lại đột nhiên giải thích về sự xuất hiện của bà cụ, thần sắc còn mang theo chút căng thẳng và muốn nói lại thôi. Nhưng cô cũng không ngốc, nghĩ đi nghĩ lại, đại khái là bên phía bà cụ cũng đã nghe phong phanh chuyện cô và Lan Trạc Phong, nên mới đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Tầm cũng không dám chắc, cô không muốn đi phỏng đoán bất kỳ ai.
Bột mì được đổ vào máy xay, Mạnh Tầm chuẩn bị lấy ít trái cây ra ép nước. Khi máy móc kêu “ong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787584/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.