Trong nhà hàng sang trọng Hương Sơn, Mạnh Tầm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ kính lớn, ngắm nhìn màn đêm sắp buông xuống. Đối diện cô là một người đàn ông trung niên. Không biết tự lúc nào, ngoài trời đã lất phất mưa. Giống như tâm trạng cô lúc này. Trên bàn là cà phê và trà, cô chẳng động đến món nào, đũa cũng chưa hề chạm vào. Cô hoàn toàn chẳng có tâm trạng. Mạnh Thành Chí nâng tách trà lên, chạm nhẹ vào ly của Mạnh Tầm: “Hai ba con lần đầu gặp mặt, đừng làm mọi chuyện khó xử như vậy, được không?” “Hai ba con?” Mạnh Tầm cười giễu cợt: “Ông nói câu đó, lương tâm ông có cắn rứt không? Ông xuất hiện, dù là bây giờ hay trước kia, đối với tôi là sỉ nhục.” “Trà, cơm, tôi không cần.” Cô đứng dậy, đôi mắt hơi đỏ hoe, thần sắc lạnh băng. “Mấy thứ đó tùy con,” Mạnh Thành Chí dựa lưng vào ghế, nhìn Mạnh Tầm: “Con là một cô gái thông minh, có năng lực.” Mạnh Tầm liếc nhìn Mạnh Thành Chí rồi xoay người rời đi. Khi cô bước ra, trời bên ngoài đã tối hẳn. Mưa càng lúc càng lớn, bắn vào giày, ống quần ướt sũng nửa ống. Mạnh Tầm hít hít chiếc mũi hơi nghẹt, dầm mưa chạy thẳng đến trạm xe buýt, không bung dù, cũng không lau khô nước mưa trên người, cứ thế ướt nhẹp lên xe buýt về trường. Về đến ký túc xá, Từ Tiểu Mi đang nằm trên giường, thấy Mạnh Tầm ướt sũng, tóc bị mưa xối bết lại, cô ấy kinh hãi kêu lên: “Sao cậu lại dính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787586/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.