Thẩm Ngung cẩn thận hồi tưởng lại.
Đến lúc ăn tối xong ở căng-tin, son dưỡng vẫn còn, sau khi lau miệng cậu còn bôi lại một lần.
Sau đó, cậu cùng Trình Mặc Phỉ vừa đi dạo tiêu thực vừa quay về ký túc xá. Trong khoảng thời gian đó không có chuyện gì xảy ra, son dưỡng đáng lẽ vẫn phải nằm trong túi áo mới đúng.
Dạo này trời trở lạnh, trước khi ra ngoài buổi tối cậu khoác thêm một chiếc áo mỏng. Có lẽ túi áo không sâu lắm, trên đường về đã vô tình làm rơi mất...
"Rơi mất rồi sao?" Trình Mặc Phỉ cố ý hỏi, dù trong lòng đã biết rõ.
Thực ra, anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình cây son bị đánh rơi, Thẩm Ngung thích đi men theo rìa bồn cây, dáng đi lảo đảo, mà túi áo lại không sâu, son dưỡng đã vô tình rơi xuống bãi cỏ lúc ấy.
Xung quanh có không ít sinh viên qua lại, ồn ào náo nhiệt, một thỏi son dưỡng rơi xuống đất cũng chẳng gây ra chút tiếng động nào.
Anh đã nhìn thấy, nhưng không nhắc nhở, thậm chí còn giơ chân đá nó ra xa, sau đó kéo Thẩm Ngung đi thẳng.
Rơi thì cứ rơi thôi, dù sao anh cũng đã chuẩn bị cho Thẩm Ngung một thứ tốt hơn.
Thẩm Ngung gật đầu: "Chắc vậy. Không sao đâu, em tự ra siêu thị mua lại một thỏi là được."
Trình Mặc Phỉ lập tức lấy từ trong ngăn kéo của mình ra một thỏi son dưỡng còn mới nguyên, đưa cho cậu, sau đó bịa đại một lý do: "Mẹ anh hồi trước đưa cho anh một thỏi, nhưng anh chưa dùng bao giờ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715323/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.