Tiết học cuối cùng kết thúc, Thẩm Ngung mang cặp sách về ký túc xá, rồi thong thả bước ra ngoài.
Ba người còn lại trong phòng đều không có mặt, cũng không nhắn tin trong nhóm, không biết có phải họ đã đi ăn cơm ở căng tin hay không.
Không biết bây giờ tâm trạng của Trình Mặc Phỉ thế nào... Đợi tối về xem sao.
Đúng giờ đến cửa hàng lẩu đã hẹn trước, Ninh Giác cũng đã tới nơi.
Lúc này chưa có người xếp hàng, hai người gặp nhau rồi đi thẳng vào, theo sau nhân viên phục vụ.
Thẩm Ngung chọn một chỗ ngồi ở góc cạnh cửa sổ, sau khi ngồi xuống, hai người quét mã QR trên bàn để gọi món.
Không khí xung quanh hơi trầm lặng, nhưng cũng không đến mức khó xử.
Sau khi gọi món xong, Thẩm Ngung chủ động đứng dậy, "Em đi lấy nước chấm, anh có cần em lấy hộ không?"
Dù sao cũng là cậu có việc nhờ người ta, chủ động một chút cũng là điều nên làm.
Ninh Giác cũng không khách sáo, nói: "Một bát dầu thường là được, anh không kiêng gì cả."
Thẩm Ngung gật đầu, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía khu vực lấy nước chấm.
Trong lúc gọi món, cửa hàng lẩu đã có thêm nhiều vị khách mới, khu vực lấy nước chấm cũng đông hẳn lên.
Thẩm Ngung cầm hai bát nước chấm, xếp hàng chờ đến lượt.
Ở khu vực nước chấm có nhiều loại trái cây, có thể tự lấy miễn phí, Thẩm Ngung nhìn mấy quả quýt đường nhỏ xinh, không khỏi lại nghĩ đến Trình Mặc Phỉ.
Muốn được ăn lẩu cùng Trình Mặc Phỉ quá.
Nước chấm của Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715331/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.