🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiết học cuối cùng kết thúc, Thẩm Ngung mang cặp sách về ký túc xá, rồi thong thả bước ra ngoài. 

Ba người còn lại trong phòng đều không có mặt, cũng không nhắn tin trong nhóm, không biết có phải họ đã đi ăn cơm ở căng tin hay không. 

Không biết bây giờ tâm trạng của Trình Mặc Phỉ thế nào... Đợi tối về xem sao. 

Đúng giờ đến cửa hàng lẩu đã hẹn trước, Ninh Giác cũng đã tới nơi. 

Lúc này chưa có người xếp hàng, hai người gặp nhau rồi đi thẳng vào, theo sau nhân viên phục vụ. 

Thẩm Ngung chọn một chỗ ngồi ở góc cạnh cửa sổ, sau khi ngồi xuống, hai người quét mã QR trên bàn để gọi món.

Không khí xung quanh hơi trầm lặng, nhưng cũng không đến mức khó xử. 

Sau khi gọi món xong, Thẩm Ngung chủ động đứng dậy, "Em đi lấy nước chấm, anh có cần em lấy hộ không?" 

Dù sao cũng là cậu có việc nhờ người ta, chủ động một chút cũng là điều nên làm. 

Ninh Giác cũng không khách sáo, nói: "Một bát dầu thường là được, anh không kiêng gì cả." 

Thẩm Ngung gật đầu, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía khu vực lấy nước chấm. 

Trong lúc gọi món, cửa hàng lẩu đã có thêm nhiều vị khách mới, khu vực lấy nước chấm cũng đông hẳn lên. 

Thẩm Ngung cầm hai bát nước chấm, xếp hàng chờ đến lượt. 

Ở khu vực nước chấm có nhiều loại trái cây, có thể tự lấy miễn phí, Thẩm Ngung nhìn mấy quả quýt đường nhỏ xinh, không khỏi lại nghĩ đến Trình Mặc Phỉ. 

Muốn được ăn lẩu cùng Trình Mặc Phỉ quá. 

Nước chấm của Trình Mặc Phỉ pha rất ngon. 

Không biết tối nay Trình Mặc Phỉ ăn gì nhỉ... 

Đang suy nghĩ, Thẩm Ngung bỗng nhìn thấy một bàn tay quen thuộc cầm kẹp gắp vài quả quýt đường. 

Thẩm Ngung: "?" 

Thẩm Ngung hơi khó tin, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt của chủ nhân bàn tay đó. 

Sao Trình Mặc Phỉ lại ở đây?! 

Nhận ra ánh mắt của Thẩm Ngung, Trình Mặc Phỉ vốn đã nhìn thấy cậu từ trước, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu, những lời định nói đã chuẩn bị sẵn bỗng quên sạch, vội vàng giải thích: "Anh gắp cho bọn Tiêu Hùng thôi, anh không ăn đâu." 

Thẩm Ngung: "..." 

Ai muốn nghe anh giải thích mấy cái này?? 

Nhưng cũng không cần nói gì nhiều, Thẩm Ngung nhanh chóng hiểu ra lý do tại sao Trình Mặc Phỉ lại xuất hiện ở đây. 

Nghĩ cũng biết là vì Ninh Giác. 

Trình Mặc Phỉ kỳ thị đồng tính đến vậy, chắc chắn không yên tâm để bạn thân mình đi ăn với một người đồng tính. 

Có vẻ còn kéo theo cả Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà cùng đến. 

Thẩm Ngung chỉ thấy vừa buồn cười vừa bất lực. 

Thẩm Ngung thẳng thắn hỏi: "Các anh ngồi chỗ nào?" 

Trình Mặc Phỉ chỉ một hướng, Thẩm Ngung theo hướng đó nhìn qua, phát hiện chỗ ngồi của bọn họ cách cậu và Ninh Giác không xa lắm. 

Tuy nhiên cũng không quá gần, ở giữa có vài vật trang trí trong cửa hàng lẩu che chắn, nếu không nhìn thấy Trình Mặc Phỉ, có lẽ cậu cũng không phát hiện ra sự hiện diện của mấy người này. 

Ánh mắt Trình Mặc Phỉ dừng lại trên hai bát nước chấm trong tay Thẩm Ngung, cố gắng chuyển chủ đề: "Em ăn một mình mà lấy hai bát nước chấm à?" 

Thẩm Ngung lắc đầu, "Không, người hơi đông, tiện thể lấy hộ anh ấy luôn." 

Trong lòng Trình Mặc Phỉ bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, anh chưa từng được ăn nước chấm do Thẩm Ngung pha bao giờ. 

Trình Mặc Phỉ không nghĩ nhiều, giật luôn hai bát nước chấm từ tay Thẩm Ngung, nói: "Thích ăn gì? Để anh pha cho... hai người, anh pha nước chấm giỏi lắm, đảm bảo ngon." 

Thẩm Ngung không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng biết Trình Mặc Phỉ pha nước chấm rất ngon, chỉ cho là anh nhiệt tình, gật đầu không khách sáo: "Một bát tương vừng, một bát dầu, không kiêng gì cả." 

Trình Mặc Phỉ mím chặt môi, cẩn thận pha xong hai bát nước chấm, đưa cho cậu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Ăn xong chúng ta cùng về nhé." 

Thẩm Ngung mỉm cười, "Vâng." 

Quay lại chỗ ngồi, Thẩm Ngung đưa bát nước chấm dầu cho Ninh Giác. 

Ninh Giác dùng đũa khuấy đều, nếm thử một chút, nhận xét: "Pha khá ngon đấy." 

Thẩm Ngung thuận miệng giải thích: "Vừa gặp bạn cùng phòng của em, tối nay họ cũng đến ăn lẩu, là cậu ấy pha đấy, pha nước chấm rất ngon." 

Ninh Giác nhướng mày, "Bạn cùng phòng... là người hôm trước cùng em mang chăn đi à?" 

Thẩm Ngung gật đầu. 

Cậu không muốn nói quá nhiều về Trình Mặc Phỉ với Ninh Giác, sợ rằng tình cảm của mình dành cho Trình Mặc Phỉ sẽ bị lộ. 

Đang nói chuyện, trong tầm mắt Ninh Giác bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là Trình Mặc Phỉ đang cầm trái cây và nước chấm quay lại. 

Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Ngung quay lưng về phía đó nên không nhìn thấy, nhưng Ninh Giác lại chạm phải ánh mắt của Trình Mặc Phỉ trong một hai giây. 

Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng Ninh Giác vẫn cảm nhận được khí chất đối nghịch giữa hai người, cùng một chút... ác cảm mơ hồ. 

Không biết là ảo giác do suy diễn quá mức hay không, nhưng Ninh Giác tin vào trực giác của mình. 

Anh ta bỗng cảm thấy hứng thú, muốn tìm hiểu mối quan hệ của hai người này thực sự là gì. 

Chuyện này còn thú vị hơn cả việc bản thân yêu đương. 

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, cả hai đều mang trong mình mục đích riêng, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí dần trở nên sôi nổi. 

Hai người đều không quên hôm nay bữa lẩu này là do ai tổ chức, khi đồ ăn được dọn lên gần đủ, họ không hẹn mà cùng chụp vài tấm ảnh, gửi cho Thẩm Tầm Nhạn. 

Ai ngờ Thẩm Tầm Nhạn lập tức lập một nhóm nhỏ ba người, gọi một cuộc video call. 

"Lẩu ở đây ngon không?" Thẩm Tầm Nhạn mỉm cười hỏi. 

Ninh Giác: "Khá ngon ạ, nước lẩu rất thơm." 

Thẩm Ngung: "Lần sau mẹ đến chúng ta cùng ăn nhé."

Thẩm Tầm Nhạn: "Được đấy. Mẹ cũng đang định mua một ít nguyên liệu về nhà ăn lẩu, đợi trời lạnh thêm chút nữa, mọi người qua nhà ăn cùng nhé." 

Bên kia dường như có người khác, cười nói: "Gọi điện cho hai đứa con trai à?", giọng nói không lớn, nhưng cả hai đều nghe thấy. 

Thẩm Tầm Nhạn không trực tiếp trả lời người đó, nhưng nụ cười trên môi lại rộng hơn. 

Có một niềm vui gọi là người mình thích vui thì mình cũng vui, lúc này Thẩm Ngung và Ninh Giác đều có chung cảm giác đó. 

Ba người lại trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Tầm Nhạn nói: "Không làm phiền các con ăn lẩu nữa, ăn nhiều vào, không đủ thì gọi thêm. Mấy hôm nữa mẹ mua nguyên liệu, đón các con qua nhà ăn lẩu." 

Hai người đồng thanh: "Vâng ạ." 

Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Ngung đột nhiên lên tiếng: "Anh Giác, em muốn tặng quà cho mẹ, anh biết mẹ thích gì không?" 

Ngoài chuyện của Trình Mặc Phỉ, tối nay Thẩm Ngung còn mang trong mình một mục đích khác, liên quan đến mẹ. 

Dù sao Ninh Giác cũng đã từng sống cùng mẹ một thời gian, hiểu mẹ hơn cậu, về chuyện này cậu chỉ có thể hỏi ý kiến Ninh Giác. 

Ninh Giác suy nghĩ một lúc, trả lời: "Dì Thẩm thích làm đẹp, em có thể tặng dì một ít phụ kiện trang sức nhỏ." 

Năm ngoái sinh nhật dì Thẩm, anh ta đã tặng một chiếc băng đô. 

Thẩm Ngung mắt sáng lên, trước đây cậu tiết kiệm tiền là vì muốn tặng mẹ một chiếc vòng cổ vàng, nghĩ rằng tặng vàng thì chắc chắn không sai, không ngờ lại đúng ý mẹ. 

Thẩm Ngung lập tức nói: "Em muốn tặng mẹ một chiếc vòng cổ vàng, anh có thể cùng đi chọn giúp em được không?" 

"Được chứ," Ninh Giác hơi bất ngờ, "nhưng vàng không rẻ đâu, em có đủ tiền không?" 

Nếu không đủ, anh ta cũng không ngại hỗ trợ Thẩm Ngung một ít. Dù sao cũng là tặng cho dì Thẩm. 

Thẩm Ngung gật đầu, "Em có đi làm thêm tích cóp tiền, đủ rồi."

Ninh Giác: "Vậy chúng ta ăn xong thì đi xem nhé, trên lầu vừa hay có vài cửa hàng vàng." 

Thẩm Ngung: "Vâng." 

Ăn được một lúc, Thẩm Ngung thấy Ninh Giác dường như đang nhắn tin với ai đó, cắn đũa, suy nghĩ một lúc, khi Ninh Giác nhắn tin đến lần thứ ba, cậu nửa đùa nửa thật nói: "Anh Giác đang nhắn tin với người yêu à?" 

Ninh Giác ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, giải thích: "Không phải, đang nhắn tin với thầy giáo. Anh độc thân, không có người yêu." 

Thẩm Ngung: "?" 

Trong lòng Thẩm Ngung lạnh toát. 

Người này không thành thật. 

Cậu có thể hiểu việc người khác không dễ dàng tiết lộ xu hướng tính dục của mình, nhưng việc giấu giếm nói mình độc thân, không có người yêu là hoàn toàn không cần thiết, lại còn trả lời dứt khoát như vậy. 

——Không thể coi là tấm gương tích cực để cải thiện ấn tượng của Trình Mặc Phỉ về cộng đồng gay. 

Nhưng thực ra Ninh Giác không lừa Thẩm Ngung, tối qua anh ta mới chia tay. 

Hẹn hò một thời gian thực sự không có cảm giác gì, mấy hôm trước phát hiện ngay cả hôn anh ta cũng không có h.am m.uốn, cuối cùng chỉ hôn lên má một cái, nghĩ rằng kéo dài cũng chỉ phí thời gian, nên trực tiếp chia tay. 

Đối phương vẫn còn tình cảm với anh ta, đang cầu xin quay lại, trong tình huống chưa dứt khoát, anh ta cũng không nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới. 

Ngay sau đó, Ninh Giác chuyển chủ đề, ném câu hỏi lại cho Thẩm Ngung: "Còn em? Có người yêu chưa?" 

Thẩm Ngung lắc đầu, "Em cũng không có." 

Ninh Giác cũng không chắc Thẩm Ngung có trả lời thật hay không, nhưng anh ta đoán nếu hai người này thực sự có gì đó, thì khả năng lớn là người bạn cùng phòng kia đang thầm thích Thẩm Ngung. 

Đúng lúc người đó đang ở đây, lát nữa có thể thử xem sao. 

Khi bữa lẩu gần kết thúc, Thẩm Ngung cúi đầu mở điện thoại, nhắn tin cho Trình Mặc Phỉ: [Anh Phỉ, ăn xong em và anh Giác sẽ đi chọn một chiếc vòng cổ tặng mẹ, mọi người về trước nhé]

Trình Mặc Phỉ đang theo dõi tình hình bên này: "..." 

Anh Giác? Một bữa ăn còn chưa xong mà đã gọi thân mật như vậy? 

Còn cười rõ vui vẻ, không biết đang nói chuyện gì. 

Trình Mặc Phỉ suýt nữa bẻ gãy đôi đũa, nhanh chóng gõ phím trả lời: [Cùng đi đi, đúng lúc anh cũng muốn tặng mẹ một chiếc vòng cổ]

Đã xác định Ninh Giác không phải là tấm gương tích cực, Thẩm Ngung không muốn Trình Mặc Phỉ tiếp xúc nhiều với anh ta, lần này chọn xong vòng cổ, cậu cũng sẽ giữ khoảng cách hoàn toàn với Ninh Giác. 

Thẩm Ngung: [Không phải anh sợ đồng tính sao? Em biết anh quan tâm em, nhưng em cũng không muốn anh ép bản thân quá, lần sau em đưa anh đi chọn vòng cổ tặng mẹ sau]

Trình Mặc Phỉ nhìn đoạn tin nhắn này, tim như bị siết chặt. 

Thẩm Ngung đối với anh tốt quá... Cậu nghĩ cho anh nhiều như vậy.

Thẩm Ngung: [Được chứ?]

Ngón tay không kiểm soát được gõ phím: [Được]

... 

Ăn xong lẩu, thanh toán xong, hai người trực tiếp lên lầu xem cửa hàng vàng. 

Điều khiến Ninh Giác hơi bất ngờ là người bạn cùng phòng của Thẩm Ngung không đi theo. 

Khi đứng dậy rời đi, có người đi quá nhanh, suýt đâm vào Thẩm Ngung, anh ta cố ý trước mặt người đó đưa tay bảo vệ Thẩm Ngung, chắc chắn cậu ta đã nhìn thấy. 

Hơi thất vọng. 

Nếu đúng như anh ta nghĩ, người nhút nhát không xứng theo đuổi em trai mình.

Nếu anh ta nghĩ sai, hai người họ trong sáng, thì cũng tốt, con đường này không dễ đi. 

"Hình như tớ thấy Tiểu Thẩm hay sao ấy?" Tiêu Hùng đột nhiên lẩm bẩm. 

"Cậu nhìn nhầm rồi." Trình Mặc Phỉ lạnh lùng dùng đũa kẹp vỡ một miếng thịt bò lớn. 

Tiêu Hùng: "Chắc vậy." 

... 

Chọn xong một chiếc vòng cổ phù hợp với Thẩm Tầm Nhạn, Thẩm Ngung lập tức đề nghị đi về. 

Ninh Giác gật đầu, hai người cùng đi thang máy xuống tầng một của trung tâm thương mại. 

Sau khi ra khỏi thang máy, Ninh Giác nói: "Anh đưa em về cổng trường nhé." 

Thẩm Ngung đang định từ chối, thì thấy một bóng người hung hăng xông đến trước mặt họ, chất vấn: "Chia tay tôi, là vì cậu ta sao?" 

Thẩm Ngung sững sờ. 

Không phải vì người chất vấn là chàng trai mà cậu và Trình Mặc Phỉ từng thấy Ninh Giác hôn lên má, mà vì phía sau chàng trai đó là một bóng người quen thuộc. 

Mạnh Phong. 

Tên khốn từng quấy rối cậu ở bệnh viện trường. 

Mặt Ninh Giác cũng không còn ý cười, bước lên trước, đứng chắn cho Thẩm Ngung, giọng nói lạnh băng: "Bị điên à?" 

Khi nhận được bức ảnh chụp lén mà Mạnh Phong gửi cho mình, cậu ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, dù cậu ta và Mạnh Phong quen biết trong cùng một giới, nhưng cũng không thân thiết lắm, giờ thấy Ninh Giác bảo vệ Thẩm Ngung như vậy, trong lòng cậu ta đã chắc chắn 100%. 

Cậu ta như phát điên, sự hận thù chuyển hết sang Thẩm Ngung - người mà mình coi là "kẻ thứ ba", lao về phía cậu. 

Ninh Giác đang định đẩy cậu ta ra, thì thấy một người khác còn nhanh hơn cả mình, không biết từ đâu chui ra. 

Trình Mặc Phỉ khó chịu, nén sự buồn nôn trong lòng, kéo Thẩm Ngung sang một bên. 

"Động tay động chân nữa tôi báo cảnh sát đấy." 

Ninh Giác nhướng mày. 

Anh ta rút lại lời nói trước đó. 

Người này không hề nhút nhát, và chắc chắn không trong sáng với em trai mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.